TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 251

Tôi không thể tin được. Cô đang lịch sự, dù cho tất cả những chuyện này...

“Cũng không sao,” tôi nói. “Lúc đó bà sáu mươi tám tuổi rồi.”

Sarah nghiêng người về phía tôi và tôi nhận ra rằng mình đang nói rất khẽ.
Tôi không chắc tại sao. Có thể bởi vì đó là sự tôn trọng nỗi đau buồn của
cô, hoặc có lẽ tôi không muốn giọng nói của mình phá vỡ sự điềm tĩnh mà
cô đang có.

“Ông có kỷ niệm đáng nhớ nào về mẹ mình không?”

Đó không phải là một câu hỏi buồn. Nghe như cô thực sự muốn biết, như
thể cô đang sẵn sàng thưởng thức câu chuyện về thời thơ ấu của tôi.

“Kỷ niệm đáng nhớ.” Tôi nghĩ ngợi một lúc. “Hằng ngày, giữa bảy giờ và
tám giờ tối.”

“Tại sao?”

“Bà uống gin tăng lực. Bảy giờ đúng. Chỉ một cốc. Và trong một giờ bà trở
thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, vui tính nhất mà tôi từng biết.”

“Thế còn sau đó?”

“Buồn,” tôi nói. “Chẳng có từ nào khác cả. Bà là một phụ nữ buồn, mẹ tôi
ấy. Buồn vì bố tôi, và buồn vì bản thân bà. Giá tôi như là bác sĩ của bà,
chắc tôi sẽ kê đơn cho bà uống rượu gin sáu lần một ngày.” Trong một
khoảnh khắc, tôi tưởng chừng muốn khóc. Rồi nó qua đi. “Thế còn cô?”

Cô không phải nghĩ quá nhiều về chuyện của mình, nhưng cô vẫn chờ, đùa
với nó trong đầu mình và việc đó khiến cô mỉm cười.

“Tôi không có nhiều kỷ niệm hạnh phúc với mẹ của tôi. Khi tôi lên mười
hai bà ấy bắt đầu ngủ với tay huấn luyện viên quần vợt của mình rồi mùa hè
năm sau thì biến mất. Điều tốt nhất từng đến với chúng tôi là,” và cô nhắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.