TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 253

Mười Sáu

Đầy điệu nghệ nàng rung cái lưỡi vĩnh hằng, một cách thanh cao nhất giữa

những điều sai.

EDWARD YOUNG

Người ta sợ có bom trên chuyến bay tới Praha. Không hề có bom, nhưng
nỗi sợ thì nhiều.

Chúng tôi vừa mới ổn định xong chỗ ngồi thì giọng phi công qua hệ thống
điện đàm yêu cầu chúng tôi phải rời máy bay càng nhanh càng tốt. Không
phải “thưa quý bà quý ông, thay mặt hãng hàng không British Airways,”
hay gì gì. Chỉ là “ra khỏi máy bay ngay”, chấm hết.

Chúng tôi ngồi quanh một căn phòng sơn màu hoa tử đinh hương, với số
ghế ít hơn mười cái so với số hành khách, không có nhạc nhẽo gì, và không
được phép hút thuốc. Tôi, dù sao, vẫn cứ hút. Một phụ nữ mặc đồng phục
trát nhiều son phấn tới bảo tôi tắt điếu thuốc đi, nhưng tôi giải thích rằng tôi
bị hen và thuốc lá là dược thảo trị liệu làm giãn nở cuống phổi mà tôi phải
dùng mỗi khi bị stress. Mọi người ai cũng ghét tôi vì chuyện đó, những
người hút thuốc thậm chí còn ghét hơn cả những người không hút thuốc.

Khi cuối cùng lục tục quay trở lại máy bay, chúng tôi ai cũng nhìn dưới ghế
mình, lo rằng con chó đánh hơi có thể bị cảm cúm đúng ngày hôm đó, và ở
đâu đấy có một hộp dụng cụ nhỏ màu đen mà cả đội kiểm tra đã không phát
hiện ra.

Từng có một người đàn ông đến gặp bác sĩ tâm lý, do cứ hễ đi máy bay là
ông ta lại sợ run người. Nỗi sợ của ông ta dựa trên niềm tin rằng sẽ có bom
trên bất cứ chuyến bay nào ông ta đi. Bác sĩ tâm lý cố làm thay đổi nỗi ám
ảnh ấy nhưng không thể, thế nên ông ta gửi bệnh nhân của mình tới gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.