TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 249

những gì tôi từng muốn trong đời. Nhưng có gì đó không đúng. Tôi không
biết tại sao.

Chúng tôi ngồi im lặng một lúc, nhìn ra mặt nước xa xa. Những chiếc ca nô
đã tắt đèn, người ta phủ vải bạt lên chúng từ lâu rồi. Ở hai bên vệt trăng,
dòng sông tối đen và yên tĩnh.

“Này,” cô nói.

“Vâng,” tôi nói.

Lại một khoảng yên lặng dài, trong khi chúng tôi nghĩ về những điều phải
nói. Nó như một cục bê tông tròn lớn mà anh biết mình sẽ phải nhấc lên.
Anh bước xung quanh nó, bước hoài, tìm một chỗ để nắm, nhưng không có.

Sarah thử trước.

“Hãy nói thật nhé. Ông đã không tin chúng tôi, phải không?”

Cô gần như cười, bởi vậy tôi suýt trả lời rằng cô đã từng không tin là tôi
không định giết bố cô. Tôi dừng lại kịp lúc.

“Đúng, tôi đã không tin,” tôi nói.

“Ông nghĩ chúng tôi chỉ làm trò cười. Giống như hai người Mỹ nửa đêm
gặp ma.”

“Cũng từa tựa thế.”

Cô lại bắt đầu khóc, và tôi ngồi chờ cho cơn xúc động qua đi. Khi nó đã
qua rồi, tôi châm hai điếu thuốc, đưa cô một điếu. Cô rít thật sâu, rồi cứ vài
giây lại gẩy chỗ tàn thuốc không có thật xuống dòng sông. Tôi nhìn cô mà
vờ như không nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.