TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 246

“Dễ chịu hơn rất nhiều, cảm ơn,” tôi nói.

“Tôi cũng thế.”

Ông ta đứng dậy để tiếp đầy rượu vào cốc của tôi, rồi thả bao thuốc và cái
bật lửa vào lòng tôi.

“Thomas, tôi sẽ nói thẳng nhé. Lúc này không thể gặp, hoặc nói chuyện với
Sarah Woolf. Đơn giản là không thể. Nhưng đồng thời, tôi không mong chờ
ông sẽ nhón tay làm gì cho tôi trừ khi ông đã nhìn thấy cô ấy. Thế nào?
Như thế nghe sòng phẳng với ông chứ?”

Tôi nhấp một ngụm rượu và lấy một điếu thuốc từ trong bao.

“Các ông không giữ cô ấy, phải không?”

Ông ta lại cười. Dù sao tôi cũng phải kết thúc chuyện này.

“Tôi chưa từng nói là chúng tôi giữ cô ấy, Thomas. Ông nghĩ gì thế, rằng
chúng tôi buộc cô ấy vào chân giường ở một chỗ nào đó sao? Thôi nào, hãy
dành cho chúng tôi một chút tín nhiệm được không? Chúng tôi làm để kiếm
miếng ăn, ông biết đấy. Chúng ta không cùng quan điểm về chuyện này.”
Ông ta thả người xuống ghế và lại tiếp tục bài giãn gân cốt cổ, và tôi ước gì
có thể giúp ông ta chuyện đó. “Sarah ở nơi mà chúng tôi có thể tới được khi
chúng tôi cần. Hiện giờ, khi ông đang như một cậu nhóc người Anh ngoan
ngoãn, chúng tôi không cần thiết phải làm việc đó. Được chưa?”

“Không , không được.” Tôi dụi mẩu thuốc và đứng dậy. Điều đó dường như
cũng chẳng làm Barnes bận tâm. “Tôi phải gặp cô ấy, chắc chắn rằng cô ấy
ổn, bằng không tôi sẽ không làm chuyện này. Không chỉ không làm chuyện
này, tôi thậm chí còn có thể giết ông chỉ để chứng tỏ rằng tôi sẽ không làm.
Được chưa?”

Tôi bắt đầu lừ lừ tiến lại phía ông ta. Tôi nghĩ rằng ông ta sẽ kêu to để gọi
bọn Carl, nhưng điều đó không làm tôi lo lắng. Nếu như chuyện đó xảy ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.