TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 268

thể cuộc sống trên trái đất này chẳng còn gì để chào mời, và hy vọng rằng
tôi sẽ không phải chờ đợi lâu.

Tôi không phải chờ một tẹo nào.

Đó là một chiếc Porsche 911, màu xanh lá thẫm, và chẳng cần khôn ngoan
đặc biệt gì mới nhận dạng được nó, bởi vì những chiếc xe Porsche trên
đường phố Praha cũng hiếm như chính tôi vậy. Nó chậm rãi đi theo tôi
khoảng vài trăm mét, sau đó thay đổi ý định, tăng tốc vọt lên trước đến cuối
phố rồi dừng lại. Khi tôi tới cách khoảng mười mét gì đó, cửa khách được
đẩy ra. Tôi bước chậm dần, kiểm tra cả trước lẫn sau rồi ngó đầu vào nhìn
người tài xế.

Anh ta khoảng tứ tuần, cằm vuông, mái tóc nhuộm muối tiêu khá nuột, và
những gã tiếp thị xe Porsche sẽ rất vui sướng đưa anh ta lên vị trí một “chủ
xe tiêu biểu” - nếu như anh ta thực sự là chủ xe, điều này e khó xảy ra, nếu
tính đến nghề nghiệp của anh ta.

Tất nhiên, vào lúc đó tôi không biết anh ta làm nghề gì.

“Đi không?” Anh ta nói. Có thể là từ bất cứ nơi đâu, và cólẽ thế. Anh ta
thấy tôi đang suy nghĩ về lời mời, hoặc đang suy nghĩ về anh ta, bèn thêm
vào một nụ cười để chốt thương vụ. Hàm răng rất đẹp.

Tôi liếc nhìn phía sau anh ta, Áo Phông đang ngồi co ro trên cái ghế sau
nhỏ xíu. Anh ta giờ không mặc áo phông nữa, tất nhiên, mà tuyền một màu
tím xanh không có một nếp nhăn nào. Anh ta thích thú một lúc trước vẻ
ngạc nhiên của tôi, rồi gật đầu với tôi - nửa xin chào, nửa vào đi - và khi tôi
vào xe, tài xế liền mở ga, nhả ly hợp một cách gấp gáp hứng thú, bởi thế tôi
phải quờ quạng mới đóng được cửa. Hai người kia có vẻ lấy đó làm khoái
chí lắm. Người mặc áo phông, tên thật chắc hẳn không thể nào và không
bao giờ là Hugo, chìa ra một bao Dunhill trước mũi tôi, tôi bèn lấy một
điếu và bật lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.