TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 266

trẻ con này là nhằm đảm bảo tôi sẽ mắt nhắm mắt mở ngạc nhiên, trong
trường hợp tôi không thể giả bộ một cách thật thuyết phục. Những người
này không hề có niềm tin.

Họ có khoảng hơn chục người, tất cả đều mặc đồng phục, và họ hành xử
quá đà, đạp cửa, hò la, làm đổ tất cả mọi thứ. Tay đội trưởng nói được chút
tiếng Anh, nhưng không đủ để hiểu từ “đau quá”, có vẻ thế. Họ lôi tôi
xuống cầu thang ngang qua chỗ bà chủ nhà mặt trắng bệch - bà ta có lẽ đã
hy vọng rằng cái thời những người ở trọ bị tống lên xe cảnh sát lúc bình
minh đã qua lâu rồi - trong khi những cái đầu tóc rối bù khác lo lắng ngó
nhìn tôi từ sau các khe cửa.

Ở đồn cảnh sát, tôi bị giữ trong một căn phòng hồi lâu - không cà phê,
không thuốc lá, không gương mặt nào thân thiện- rồi, sau khi thêm nhiều
quát tháo, vài cái tát và mấy cú thụi vào ngực, tôi bị quẳng vào một buồng
giam; không thắt lưng, chẳng dây giày.

Về tổng thể, chúng khá là hữu dụng.

Có hai người khác cùng ở trong phòng giam, đều là đàn ông, họ không thức
dậy khi tôi bước vào. Một trong hai người có lẽ không thể đứng dậy được
cho dù có muốn chăng nữa, hình như ông ta say quắc cần câu. Ông ta sáu
mươi, bất tỉnh, rượu cồn rỉ ra từ mọi phần cơ thể, cái đầu ngoẹo thấp xuống
ngực đến nỗi ta hầu như không thể tin nổi là có một cái xương sống gắn cái
mình với cái thân.

Người thứ hai trẻ tuổi hơn, da sẫm màu hơn, mặc áo phông quần kaki. Ông
ta nhìn tôi một lượt, từ đầu tới chân rồi lại nhìn lần nữa, sau đó tiếp tục bẻ
xương cổ tay và các ngón tay trong khi tôi nhấc ông say ra khỏi ghế, đặt
ông ta nằm xuống, không nhẹ nhàng lắm, vào một góc. Tôi ngồi xuống đối
diện với Áo Phông và nhắm mắt lại.

“Đức à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.