TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 267

Tôi không chắc mình đã ngủ bao lâu bởi vì họ cũng đã lấy đi đồng hồ của
tôi - chắc là phòng trường hợp tôi treo cổ bằng cái đó - nhưng cái mông tê
cứng của tôi cho biết rằng ít nhất vài giờ đồng hồ đã trôi qua.

Ông say đã đi, và ông Áo Phông đang ngồi cạnh tôi.

“Đức à?” Ông ta hỏi.

Tôi lắc đầu và lại nhắm mắt, cảm nhận chính bản thân mình lần cuối trước
khi bắt đầu làm một người khác.

Tôi nghe tiếng Áo Phông gãi người. Những tiếng gãi dài, chầm chậm, đầy
suy nghĩ.

“Người Mỹ hả?” Ông ta hỏi.

Tôi gật đầu, mắt vẫn còn nhắm, và cảm thấy một khoảnh khắc bình yên đến
lạ. Thật dễ dàng khi ta làm một người khác.

Họ giữ Áo Phông trong bốn ngày còn tôi mười ngày. Tôi không được phép
cạo râu hay hút thuốc, còn chuyện ăn uống thì bị một tay đầu bếp nào đó
làm cho phát nản. Họ hỏi tôi một hai lần về vụ dọa bom trong chuyến bay
từ Luân Đôn, yêu cầu tôi nhìn vào những tấm ảnh, ban đầu chỉ riêng hai
hay ba tấm, và rồi, khi họ bắt đầu mất hứng thú thì là cả một album toàn
ảnh những kẻ phạm tội - nhưng tôi tỏ rõ quan điểm bằng cách không chú ý
vào chúng, và cố ngáp mỗi khi họ tát tôi.

Vào đêm thứ mười, họ đưa tôi tới một căn phòng màu trắng và chụp ảnh tôi
từ một trăm góc khác nhau, rồi họ trả cho tôi thắt lưng, dây giày và đồng
hồ. Họ thậm chí còn đưa cho tôi một con dao cạo. Nhưng phần chuôi nhìn
còn sắc hơn lưỡi, và bộ râu dường như giúp tôi thay hình đổi dạng, nên tôi
chả thiết cạo nó đi.

Bên ngoài trời tối, lạnh, đang mưa lất phất, nhưng chẳng đáng để tôi bận
tâm. Tôi bước chậm rãi, như thể không quan tâm trời đang mưa, hoặc như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.