TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 27

Hai

Suốt một thời gian dài tôi thường đi ngủ sớm.

MARCEL PROUST

Trở về căn hộ, tôi lập tức kiểm tra hộp thư thoại như thường lệ. Hai tiếng
bíp bíp vô nghĩa, một số gọi nhầm máy, một là của người bạn, bị đứt đoạn
ngay ở câu đầu, tiếp theo là ba người mà tôi không muốn nghe, nhưng giờ
buộc phải gọi lại.

Trời ơi, tôi ghét cái máy đó quá.

Tôi ngồi xuống bàn xem các thư tới trong ngày. Tôi ném mấy cái hóa đơn
vào thùng rác rồi chợt nhớ ra là đã chuyển cái thùng rác vào trong bếp rồi -
bởi vậy tôi đâm ra bực dọc, nhồi hết đống thư còn lại vào một ngăn kéo, và
từ bỏ ý nghĩ rằng làm những việc vặt thì đầu óc sẽ tỉnh táo hơn.

Bấy giờ đã quá muộn không thể mở nhạc to, nên món giải trí duy nhất tôi
có thể tìm thấy trong nhà là whisky, thế là tôi lượm một cái cốc và một chai
Gà Gô trắng Trứ danh, rót vài lóng tay rượu, rồi đi vào trong bếp. Tôi cho
thêm nước để nó vừa đủ thành một cốc Gà Gô trắng Bình dân rồi ngồi vào
bàn với một cái máy ghi âm bỏ túi, bởi có ai đó đã từng bảo tôi rằng cứ nói
thật to lên là có thể làm sáng tỏ mọi thứ. Tôi hỏi nó có hiệu nghiệm với
những lời nịnh hót không. Họ nói không , nhưng lại hiệu nghiệm với bất cứ
thứ gì phiền nhiễu tinh thần anh.

Tôi cho băng vào máy rồi gạt nút thu. “Các diễn viên chính,”tôi nói.
“Alexander Woolf, cha của Sarah Woolf, chủ nhân của ngôi nhà kiểu
Georgia xinh xắn ở đường Lyall, Belgravia, ông chủ của những tay thiết kế
nội thất mù quáng và đầy oán thù, Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty
Gaine Parker. Đàn ông da trắng bí ẩn, người Mỹ hoặc Canada, khoảng năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.