TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 28

mươi. Rayner. Người to lớn, hung dữ, đã được đưa vào viện. Thomas Lang,
ba mươi sáu, ở căn hộ D, số 42 Westbourne Close, cựu nhân viên Lực
lượng Cảnh vệ Scotland, xuất ngũ với hàm đại tá. Sự thật, cho tới lúc này
được biết, là như thế.”

Tôi không biết tại sao cái máy ghi âm lại khiến tôi nói ra như thế, nhưng
đúng là vậy.

“Gã đàn ông lạ mặt đã cố thuê T.Lang giết A.Woolf một cách bất hợp pháp.
Lang đã từ chối công việc với tư chất một người tử tế. Có kỷ luật. Nhã
nhặn. Một quý ông.”

Tôi làm một ngụm whisky đầy, đoạn nhìn cái máy thu, tự hỏi liệu có lúc
nào tôi mở đoạn độc thoại này cho ai nghe không. Một gã kế toán bảo tôi
rằng mua cái máy là một hành động khôn ngoan, bởi vì tôi có thể lấy lại
tiền hoàn thuế. Nhưng vì đã không đóng chút thuế nào, lại chẳng có nhu
cầu sử dụng máy ghi âm, và cũng chẳng lấy gì làm tin tưởng tay kế toán, tôi
đã cho cái máy này là một trong những thứ tôi ít muốn mua hơn cả.

Ây dà!

“Lang tới nhà Woolf, với ý định cảnh báo ông ta về khả năng bị ám sát.
Woolf đi vắng. Lang đã quyết định triển khai một cuộc điều tra.”

Tôi ngừng lại một lát, và một lát đó hóa ra lại thành một lúc lâu, bởi thế tôi
nhấp thêm chút whisky rồi nằm xuống cạnh cái máy ghi âm, ngẫm ngợi.

Điều duy nhất tôi đã điều tra được là từ “gì đấy” - cụm từ mà tôi cố lắm
mới kịp lôi ra khỏi miệng trước khi bị Rayner cầm ghế phang. Ngoài cái đó
ra, tất cả những gì tôi đã làm là đánh gần chết một người sau đó bỏ đi, rồi
thì cầu mong, khá nhiệt thành, rằng mình đã giết hắn chết hẳn. Và anh sẽ
không thực lòng muốn những thứ kiểu như thế được lưu lại đâu đó
trênbăng từ trừ phi anh biết anh đang làm gì. Ngạc nhiên thay, lúc đó tôi lại
không biết mình đang làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.