TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 30

Nhưng hóa ra giọng nói trên điện thoại lại thuộc về một tấm thân béo lùn
vận đồ vest đắt tiền mà chắc chắn tôi không hề quen biết. Và cũng không
hề muốn biết, cho tới khi lão đút tay vào trong túi áo khoác, lôi ra một xấp
ngân phiếu dày bằng cả người tôi.

Ngân phiếu nhà băng Mỹ. Có thể dùng mua hàng hóa và dịch vụ trên hàng
nghìn cửa hàng bán lẻ toàn thế giới. Lão đẩy tờ giấy bạc một trăm đô la qua
bàn sang chỗ tôi, bởi vậy trong năm giây tôi đã khá thích anh bạn nhỏ bé
này, nhưng rồi, gần như ngay lập tức, tình yêu đó chết rụi.

Lão nói với tôi vài tin “cơ bản” về một người đàn ông tên Woolf - nơi ông
ta sống, việc ông ta làm, tại sao ông ta làm việc đó, làm việc đó ông ta được
bao tiền - rồi lão nói với tôi rằng tờ bạc trên bàn có một nghìn người bạn bé
nhỏ, và chúng sẽ tìm đường vào ví tôi nếu mạng sống của Woolf được kết
liễu một cách bí mật.

Tôi phải chờ cho tới khi khu quầy rượu chúng tôi ngồi vắng người hơn, mà
tôi biết là sẽ không lâu lắm. Với giá bán rượu ở đây, có lẽ chỉ có đôi chục
người trên thế giới có thể nán lại uống cốc thứ hai.

Khi quầy đã vắng tanh, tôi rướn người về phía lão béo ục ịch và tuôn cho
lão một bài. Đó là một bài diễn thuyết tẻ nhạt, dẫu thế lão vẫn lắng nghe rất
chi chăm chú, bởi vì tôi đã thò tay xuống dưới gầm bàn nắm lấy bìu dái lão.
Tôi nói cho lão biết tôi là loại người như thế nào, sai lầm mà lão đã phạm
phải là gì, và tiền của lão có thể dùng để chùi cái gì. Thế rồi chúng tôi ai đi
đường nấy.

Chỉ có thế. Đó là tất cả những gì tôi biết, và tay tôi đang đau. Tôi lên
giường đi ngủ.

Tôi đã mơ rất nhiều thứ nhưng không kể ra đây kẻo làm anh ngượng mất,
và cuối cùng tôi hình dung mình đang phải hút bụi tấm thảm trải sàn. Tôi
cứ hút mãi, hút mãi, nhưng dù có làm gì đi nữa cái vết trên tấm thảm vẫn
không tài nào biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.