TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 31

Rồi tôi nhận ra rằng mình đã thức giấc, và cái vết bẩn trên tấm thảm là ánh
nắng mặt trời vì có ai đó vừa kéo rèm ra. Trong chớp mắt tôi cuộn mình lại,
căng cứng, đúng tư thế sẵn sàng nhào tới ăn thua đủ, tay bóp đoạn cáp điện,
tim đầy máu cuồng sát.

Nhưng rồi tôi nhận ra rằng đó cũng chỉ là mơ, và thực ra việc tôi đang làm
là nằm trên giường, nhìn vào một cánh tay to đùng lông lá ở sát mặt mình.
Cánh tay biến mất để lại một chiếc cốc bốc hơi nghi ngút, và mùi một thứ
trà phổ biến được bán với nhãn hiệu PG Tips. Có lẽ trong khoảnh khắc
chớp mắt đó tôi đã xác định được rằng những kẻ đột nhập nhà ta để cắt cổ
ta sẽ không đun nước sôi và không mở rèm cửa sổ. “Mấy giờ rồi?”

“Tám giờ ba lăm. Tới giờ ăn sáng rồi, ngài Bond.”

Tôi ngồi dậy, nhìn qua phía Solomon. Anh ta vẫn lùn và vui vẻ như mọi
khi, vẫn với cái áo mưa màu nâu nhợt nhạt anh ta mua từ mặt sau của tờ Tin
tức Chủ nhật
.

“Tôi nghĩ là anh đến điều tra một vụ trộm cơ đấy?” Tôi hỏi và dụi mắt cho
tới khi những đốm sáng màu trắng bắt đầu xuất hiện.

“Vụ trộm nào thế, thưa ngài?”

Solomon gọi tất cả mọi người là “ngài” trừ cấp trên của anh ta.

“Vụ trộm chuông cửa nhà tôi,” tôi nói.

“Nếu như ngài, với vẻ châm biếm kia, đang ám chỉ tới việc tôi lặng lẽ vào
tư gia này, thì tôi xin được nhắc ngài rằng tôi là một người thực hành phép
phù thủy. Và những người thực hành muốn đạt được yêu cầu thì phải luyện
tập. Giờ hãy ngoan ngoãn ra đóng bộ đi nào. Chúng ta sẽ muộn mất đấy.”

Anh ta biến vào trong bếp, tôi nghe thấy tiếng lách cách và ro ro của cái lò
nướng bánh mì từ thế kỷ mười bốn của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.