TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 278

Mười Tám

Đêm nay với ta dường như chỉ là sự ốm yếu của ánh sáng ban ngày.

NGƯỜI LÁI BUÔN THÀNH VENICE

“Ai là người bóp cò?”

Solomon đợi một câu trả lời.

Thực tế anh ta phải đợi mọi câu trả lời, bởi vì tôi đang ở sân trượt băng , và
đang trượt, còn anh ta thì không. Mất ba mươi giây tôi mới hoàn thành một
vòng trượt và đưa ra một câu trả lời, bởi thế tôi sẽ có rất nhiều dịp để làm
cho nó trở nên khó chịu. Chẳng phải là tôi cần nhiều dịp, anh hiểu không.
Chỉ cần cho tôi một dịp bé tẹo teo, rồi tôi sẽ làm anh phát điên lên mà chết.

“Ý anh nói là cái cò ẩn dụ ấy hả?” Tôi nói, khi trượt qua. Tôi ngoái lại nhìn
thì thấy Solomon đã cười và hất cằm lên một chút, như một người cha
khoan dung, và quay lại với trò đánh bi đá trên tuyết mà anh ta trông có vẻ
đang xem.

Lại một vòng nữa. Loa phóng thanh ầm ĩ một điệu nhạc oompah Thụy Sĩ
vui vẻ.

“Tôi nói cái cò cò, thưa ngài. Cái thực sự...”

“Tôi.” Và tôi lại trượt đi.

Dĩ nhiên tôi thích cái trò trượt này. Tôi bắt đầu bắt chước kiểu tréo chân
của một cô bé người Đức ở phía trước tôi, và làm khá tốt. Tôi cũng thích tò
tò theo sau cô bé nữa, cảm giác khá thoải mái. Cô nhóc chắc khoảng sáu
tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.