TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 279

“Còn súng?” Lại là Solomon, anh ta nói qua hai bàn tay úp trước miệng,
như thể đang hà hơi vào tay cho ấm.

Anh ta phải đợi lâu hơn mới có được câu trả lời, bởi vì tôi ngã ở góc xa của
sân trượt, và trong vài khoảnh khắc tôi đã cố tự thuyết phục rằng mình đã bị
vỡ hông. Nhưng nó không vỡ. Thật là tệ, bởi nếu vỡ thật thì tôi có thể đã
được giải thoát khỏi mọi vấn đề kiểu thế này.

Cuối cùng tôi cũng lại trượt tới trước mặt anh ta.

“Ngày mai sẽ tới,” tôi nói.

Thực ra không hẳn vậy. Nhưng trong hoàn cảnh cuộc thẩm vấn này, sự thực
sẽ tìm đến sau khoảng một tuần rưỡi.

Không phải ngày mai súng mới tới. Các phần riêng lẻ của nó đã ở đây rồi.

Do tôi thúc giục quá nhiều, Francisco đã đồng ý chọn PM L96A1. Đó
không phải một cái tên đẹp, tôi biết, thậm chí còn không phải một cái tên
dễ nhớ; nhưng khẩu PM, vốn được quân đội Anh gọi thân mật là “Đồ vật
màu xanh” - về cơ bản là một đồ vật màu xanh lá - rất hữu dụng ; bắn một
viên đạn 7,62 ly với độ chính xác đủ cho một vận động viên bắn súng thể
thao tài năng - là tôi đây - có thể đảm bảo bắn trúng mục tiêu ở khoảng
cách năm trăm mét.

Sự bảo đảm của các nhà sản xuất phải đúng như họ cam kết, tôi đã nói với
Francisco rằng nếu như viên đạn chệch ba phân từ khoảng cách gần hai
trăm mét - hoặc nếu bị gió làm chệch - thì tôi sẽ không lấy nó.

Anh ta xoay xở để nhận từng phần lẻ của Đồ vật màu xanh; hoặc, có lẽ như
cách gọi của nhà sản xuất, một “hệ thống súng bắn tỉa bí mật”. Nó được gửi
đến theo từng mẩu rời, hay nói cách khác, hầu hết các bộ phận của khẩu
súng đã được đưa tới làng. Ống ngắm súng đã được chuyển tới theo kiểu
ống ngắm 200 ly cho máy ảnh của Bernhard, với đế gắn ẩn bên trong ; khóa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.