TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 281

Tôi không biết tại sao.

Tôi nằm trong bồn tắm ở Eiger, lấy chân vặn vòi nước, sau khoảng mười
lăm phút lại thêm vào chút nước nóng, và lại nghĩ về điều đó. Có lẽ bởi vì
tôi sợ những điều tôi sẽ nghe thấy. Đó là một khả năng. Có lẽ tôi đang nghĩ
về sự mạo hiểm của những cuộc gặp gỡ bí mật giữa tôi và Solomon; rằng
nếu cứ gặp nhau nhiều, nói chuyện về những người ở nhà, tôi đang mạo
hiểm mạng sống của anh ta cũng như của bản thân tôi. Đó cũng là một khả
năng, nếu như không kín kẽ.

Hoặc có lẽ - và đây là lời giải thích mà tôi xem xét sau cùng, cẩn thận đi
vòng quanh nó, nhìn chằm chằm vào nó, thi thoảng lấy que nhọn chọc vào
xem nó có thức dậy mà cắn tôi không - có lẽ tôi đã ngừng quan tâm tới cô.
Có lẽ tôi đã chỉ vờ vịt với chính mình rằng Sarah là nguyên do tôi dấn thân
vào tất cả những chuyện này, trong khi trên thực tế giờ đây là lúc tốt để thú
nhận rằng tôi đã có thêm những người bạn tốt hơn, khám phá được những
mục đích sâu xa hơn, có nhiều lý do để ra khỏi giường sớm hơn mỗi sáng,
kể từ khi tôi gia nhập Lưỡi gươm Công lý.

Rõ ràng, điều này không khả dĩ chút nào.

Nó thật kỳ quặc.

Tôi leo lên giường, thiếp vào giấc ngủ mệt mỏi.

Trời lạnh. Đó là điều đầu tiên tôi nhận ra khi kéo tấm rèm. Kiểu lạnh khô,
xám xịt, kiểu lạnh hãy-nhớ-rằng-anh-đã-từng-ở-trên- dãy-Alps, và điều đó
làm tôi lo lắng chút ít. Thực thế, bởi thời tiết kiểu này có thể sẽ khiến một
vài người trượt tuyết lưỡng lự nằm lại trên giường, điều đó giúp ích cho tôi;
tuy nhiên nó cũng có thể làm ngón tay tôi chậm lại tới tốc độ ba mươi ba
vòng một phút và làm cho việc ngắm bắn trở nên cực kỳ khó khăn, nếu
không muốn nói là không thể. Tệ hơn nữa, nó làm cho tiếng súng bay xa
hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.