TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 301

với ai đó thật hay làm sao, anh ta đưa một cái bút lửa ra. Anh ta đưa cho tôi
cái bút lửa và cái hộp, rồi quay lưng dạt ra xa, để tôi lại với nó.

Tôi mở hộp. Tất nhiên rồi. Đó là điều ta làm với những chiếc hộp đóng kín
khi có người đưa cho ta. Ta mở chúng ra. Bởi thế tôi nhấc cái nắp nhựa
màu vàng , và ngay lập tức trái tim chìm xuống sâu hơn một chút, cả theo
nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Cái hộp chứa những tấm ảnh, và tôi biết, hoàn toàn biết, rằng tôi sẽ không
thích bất cứ thứ nào trong số chúng.

Tôi rút tấm đầu tiên ra, đưa lên trước cái bút lửa.

Sarah Woolf. Không có nhầm lẫn gì.

Một ngày nắng, một bộ váy đen, đang ra khỏi một chiếc taxi ở Luân Đôn.

Tốt. Được thôi. Điều đó không có gì sai. Cô đang cười - một nụ cười rạng
rỡ - nhưng điều đó chấp nhận được. Không sao cả. Tôi không mong đợi
trông thấy cô gục vào gối khóc hai mươi bốn giờ một ngày. Kiểu thế. Tiếp
theo.

Trả tiền cho tài xế. Lần nữa, lại không có gì sai cả. Anh đi xe taxi, anh phải
trả tiền cho tài xế. Cuộc sống là thế. Bức ảnh được chụp với ống kính dài, ít
nhất là loại 135, có thể còn hơn. Và cận cảnh cho thấy nó được chụp từ một
người đi mô tô. Tại sao có người phải chụp làm gì...

Giờ đang đi từ xe taxi lại vệ đường. Cười. Tay tài xế taxi đang nhìn mông
cô, điều mà tôi có thể cũng làm nếu tôi là tài xế taxi. Cô đã nhìn gáy của
hắn, giờ hắn nhìn lại mông cô. Sòng phẳng. Thực ra thì cũng không sòng
phẳng lắm, có lẽ thế, nhưng không ai có thể nói thế giới này là hoàn hảo cả.

Tôi liếc nhìn lưng Solomon. Đầu anh ta cúi xuống.

Xin mời tấm tiếp theo nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.