TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 299

đang xảy ra.

“Nói đi.”

Anh ta có vẻ thực sự lo lắng.

“Ngài sẽ thành thật trả lời tôi chứ? Tôi cần phải biết trước khi đặt câu hỏi.”

“David, tôi không thể nói với anh điều đó được.” Tôi cười to, hy vọng rằng
anh ta sẽ thả lỏng người, thư giãn, đừng dọa tôi sợ nữa. “Nếu như anh hỏi
tôi là hơi thở anh có mùi hay không, tôi sẽ trả lời anh trung thực. Nếu như
anh hỏi tôi... tôi không biết nữa, về bất cứ thứ gì khác, thì có, tôi có thể sẽ
nói dối.”

Điều đó dường như không làm thỏa mãn anh ta nhiều lắm. Làm sao mà
thỏa mãn được chứ, tất nhiên rồi, nhưng tôi còn nói được gì khác đây? Anh
ta hắng giọng, chậm và kỹ, như thể sẽ không có cơ hội để làm điều đó lần
nữa.

“Chính xác thì quan hệ của ngài với Sarah Woolf là gì?”

Tôi thực sự đang chơi trò tung đồng xu. Không thể biếtlà mặt sấp hay là
ngửa. Bởi thế tôi cứ nhìn trân trân trong khi Solomon chầm chậm bước đi,
tiến rồi lại lùi, mắm môi cau mày ngó sàn nhà, giống như ai đó đang sắp
diễn giảng về chủ đề thủ dâm với thằng con trai tuổi thiếu niên. Tôi chưa
từng dự buổi diễn giảng nào như thế, nhưng tôi tưởng tượng sẽ có nhiều cái
đỏ mặt và lắm sự bồn chồn, và việc khám phá ra một hạt bụi siêu vi trên áo
khoác đột nhiên buộc người ta phải chú ý cao độ.

“Tại sao anh lại hỏi tôi, David?”

“Xin ông chủ, hãy...” Đây không phải là ngày tốt của Solomon, tôi có thể
nói thế. Anh ta hít một hơi sâu. “Trả lời đi. Làm ơn.”

Tôi nhìn anh ta một lúc, vừa giận vừa thương hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.