TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 297

người ta phải đặt rất nhiều câu hỏi. Thậm chí CNN có thể sẽ cử người
tường thuật vụ đó.

Dirk đi khỏi mà không nói lời cáo từ. Người phụ nữ tóc xám né người cho
ông ta lách ra khỏi cửa, rồi ông ta và Người Đàn ông Rất lùn cùng nhau
khuất vào trong bóng đêm.

“Ngài cảm thấy thế nào?”

Giờ tôi đang trên ghế, và Solomon đang chầm chậm đi lại xung quanh tôi
sau khi thẩm vấn, đánh giá ý chí, tính cách và độ say của tôi. Anh ta đặt
một ngón tay trên môi và vờ không nhìn tôi.

“Tôi khỏe, cảm ơn anh, David. Anh thế nào?”

“Cảm thấy nhẹ nhõm, thưa ông chủ. Đúng thế, tôi có thể nói vậy. Hoàn
toàn nhẹ nhõm.” Dừng lại một lúc. Anh ta đang nghĩ nhiều hơn là nói. “Dù
sao,” cuối cùng anh ta lên tiếng, “tôi muốn chúc mừng ngài vì cú bắn rất
chuẩn. Các đồng nghiệp người Mỹ của tôi muốn ngài biết thế.”

Solomon cười với tôi, theo một kiểu hơi uể oải, như thể anh ta đã khoắng
đến đáy chiếc hộp Những Điều Tốt Đẹp Để Nói và đang chuẩn bị mở chiếc
hộp khác.

“Chà, tôi rất hãnh diện đã làm thỏa lòng quý vị,” tôi nói. “Giờ thế nào?”

Tôi châm một điếu thuốc và cố thổi khói vòng tròn, nhưng vì Solomon cứ
đi đi lại nên vòng khói tròn hỏng mất. Tôi nhìn khói thuốc trôi ra xa, tản
thành các sọc méo mó không ra hình thù gì, và cuối cùng thì nhận ra rằng
Solomon vẫn chưa trả lời tôi.

“David này!”

“À vâng, thưa ông chủ,” anh ta nói sau một lúc ngưng lại. “Giờ thế nào? Đó
hiển nhiên là một câu hỏi thông minh và thỏa đáng, là câu hỏi đáng có được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.