TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 296

Dirk nhìn Solomon, như thể chưa có ai nói trước với ông ta rằng có thể ông
ta cũng sẽ phải chạm vào tôi, rồi giơ ra cho tôi một thứ mềm rũ, ướt nhoẹt
với những ngón tay trên đó.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc.

“Giờ tôi có thể đi chứ?” Ông ta hỏi.

Solomon ngừng một lát, buồn xo, có vẻ anh ta đã hy vọng rằng ba chúng
tôi có thể ngồi nói chuyện một lúc và chơi bài Uýt.

“Tất nhiên, thưa ngài,” anh ta đáp.

Chẳng phải đợi đến khi Dirk đứng dậy để tôi nhìn ra rằng dù ông ta béo -
và chao ôi, đúng, thực sự ông ta béo - nhưng ông ta không giống chút nào
cái kích thước khi ông ta tới Mürren.

Đó hẳn phải là áo giáp chống đạn Life-Tec, anh biết đấy. Nó thật là một thứ
tuyệt vời, nó sẽ làm mọi việc mà ta hy vọng nó làm để giữ mạng sống của
ta. Nhưng nó không phải để cho đẹp mắt. Ý tôi là về hình dáng. Khi được
mặc với quần áo trượt tuyết, nó có thể làm cho một người hơi béo trở nên
rất béo, trong khi một người như Dirk sẽ trở thành một quả khinh khí cầu.

Tôi không đoán được người ta đã đánh đổi cái gì với ông ta. Hoặc có thể cả
với chính phủ Hà Lan. Hiển nhiên là sẽ không ai nói với tôi làm gì. Có lẽ
ông ta đang chuẩn bị nghỉ phép, nghỉ hưu hay bị cách chức - hoặc có thể họ
đã bắt quả tang ông ta trên giường với một tá bé gái mười tuổi. Hoặc có thể
chỉ là họ cho ông ta rất nhiều tiền. Tôi hiểu rằng đôi khi tiền rất có tác dụng
với con người.

Dù thế nào thì họ đã làm được điều đó, Dirk sẽ ẩn mình cho kỹ trong vòng
vài tháng tới, vì chính ông ta cũng như vì tôi. Nếu như ông ta thò đầu ra ở
một hội nghị quốc tế tuần tới, tuyên bố về sự cần thiết phải có một cơ cấu
tỷ giá linh hoạt giữa các nước Bắc Âu, nó sẽ trở nên thật kỳ quặc, khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.