TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 294

Một người rất lùn đứng ở hành lang. Đủ lùn để ghét những người nào có
chiều cao như tôi.

“Herr Balfour phải không?”

Trong một khoảnh khắc, tôi thấy hoàn toàn trống rỗng. Kiểu trống rỗng vốn
thường xâm chiếm những điệp viên hoạt động bí mật - khi những chiếc đĩa
quay lệch khỏi trục khiến họ mất phương hướng không biết mình đóng vai
ai, mình thực sự là ai, tay nào mình cầm bút, hoặc tay nắm cửa hoạt động
thế nào. Uống rượu whisky thường làm tăng tần suất của những khoảnh
khắc như thế, tôi thấy vậy.

Nhận thấy anh ta đang chăm chú nhìn mình, tôi vờ ho trong khi cố trấn
tĩnh. Balfour, có hay không. Balfour là cái tên tôi đang dùng, nhưng với ai?
Tôi là Lang đối với Solomon, Ricky đối với Francisco, Durrell đối với hầu
hết những người Mỹ, và Balfour... thế đó. Tôi là Balfour đối với cái khách
sạn này; vì thế, nếu như họ đã chọn, và tôi không nghi ngờ gì rằng họ đã
chọn, thì tôi cũng sẽ là Balfour đối với cảnh sát.

Tôi gật đầu.

“Ông đi theo tôi.”

Anh ta quay gót giày và diễu bước dọc hành lang. Tôi chộp cái áo khoác và
chìa khóa phòng rồi theo anh ta, bởi vì Herr Balfour là một công dân tốt,
người chấp hành mọi thứ luật pháp anh ta biết và mong muốn người khác
cũng làm như thế. Khi chúng tôi đi tới thang máy, tôi nhìn xuống chân thì
thấy anh ta mang giày đế cao. Thực sự anh ta thấp vô cùng.

Ngoài trời tuyết đang rơi (nơi này, để tôi nói cho anh biết, vẫn luôn có tuyết
rơi, nhưng hãy nhớ rằng tôi mới chỉ đang bắt đầu tỉnh rượu) và những mảng
lớn màu trắng đang run rẩy dưới đất, giống như những mảnh vụn từ một
trận đánh nhau bằng gối của người nhà trời, bao phủ vạn vật, làm vạn vật
mềm mại hơn, trở nên ít có vấn đề hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.