TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 295

Chúng tôi đi bộ khoảng mười phút, anh ta bước bảy bước mới theo kịp một
bước của tôi, cho tới khi chúng tôi đến một ngôi nhà nhỏ ở rìa làng. Đó là
căn nhà gỗ một tầng, có thể rất lâu đời rồi, cũng có thể không. Nó có cửa
chớp hở trên ô cửa sổ, và những dấu chân trên tuyết cho thấy dạo gần đây
có rất nhiều người được gọi đến. Hoặc có lẽ đó là một người, người thường
hay quên thứ này thứ khác.

Đó là một trải nghiệm lạ, khi bước vào căn nhà đó, và tôi nghĩ có lẽ nó sẽ
vẫn lạ như thế dù tôi có tỉnh táo. Tôi có cảm giác như nên mang theo một
thứ gì; ít nhất là vàng hay trầm hương. Tôi không cảm thấy khó chịu với
các chất nhựa thơm, bởi vì chưa bao giờ rõ thực ra nó là cái gì.

Người Đàn ông Rất lùn dừng ở bên cửa, liếc đằng sau nhìn tôi một lát, rồi
gõ cửa một cái. Dường như sau một lúc, một cái chốt được mở ra đâu đó,
rồi một cái nữa, một cái nữa, và một cái nữa, và cuối cùng thì cửa mở toang
ra. Một người phụ nữ tóc xám nhìn Người Đàn ông Rất lùn một lúc, rồi
nhìn tôi ba lúc, gật đầu, và đứng sang một bên cho chúng tôi đi qua.

Dirk Van Der Hoewe ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, đang lau
cặp kính. Ông ta mặc áo bành tô cỡ lớn ở ngoài, một chiếc khăn nhét vào
cổ, cặp chân to béo phình ra ngoài đôi giày. Đó là đôi giày đắt tiền, hiệu
Oxfords màu đen, dây giày bằng da. Tôi chỉ để ý điều đó bởi vì dường như
bản thân ông ta cũng đang xem xét chúng một cách kỹ lưỡng.

“Thưa Bộ trưởng, đây là Thomas Lang,” Solomon nói, bước ra khỏi bóng
tối, nhìn tôi nhiều hơn là nhìn Dirk.

Dirk vẫn từ từ lau kính, rồi nhìn chằm chằm xuống sàn trong khi khéo léo
đặt kính lên mũi. Cuối cùng, ông ta ngẩng đầu lên nhìn tôi. Không phải một
cái nhìn thân thiện. Ông ta đang thở nặng nhọc qua miệng, như một đứa trẻ
đang cố hết sức để không ăn súp lơ xanh.

“Chào ông,” tôi nói và chìa tay ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.