TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 300

“‘V ì tình xưa nghĩa cũ’, có phải anh định nói thế không?”

“V ì bất cứ thứ gì,” anh ta nói, “mong ông chủ trả lời câu hỏi của tôi. Tình
xưa, tình nay, chỉ cần nói với tôi điều đó.”

Tôi châm một điếu thuốc nữa và nhìn xuống tay mình, cố gắng, như tôi đã
từng cố nhiều lần trước, tự trả lời câu hỏi cho mình nghe, trước khi trả lời
anh ta.

Sarah Woolf. Đôi mắt màu xám, với một vệt sáng màu xanh. Những đường
gân cổ đẹp đẽ. Có, tôi có nhớ cô ấy.

Tôi thực sự cảm thấy thế nào à? Yêu? Chà, tôi không thể trả lời thế được,
phải không? Chỉ là tôi thấy nó không đủ quen để gắn lên bản thân mình
như vậy. Yêu là một từ. Một âm thanh. Sự gắn kết của nó với một cảm giác
gì cụ thể là ngẫu nhiên, không đo đếm được, và hoàn toàn vô nghĩa. Không,
tôi sẽ quay lại với nó sau, nếu anh không phiền.

Thế còn thương? Tôi thương Sarah Woolf bởi... bởi điều gì? Cô mất anh
trai, rồi mất bố, và giờ đây đang bị giam trong tháp tối trong khi chàng
người hùng tới để cứu cô còn đang loạng choạng vì cái thang bị hỏng. Chắc
là tôi thương cô vì điều đó; vì cô xem tôi như một người giải thoát cho cô.

Bạn bè ư? V ì Chúa, tôi đâu có biết gì mấy về người phụ nữ này. Chà, thế
thì là gì nào?

“Tôi phải lòng cô ấy,” tôi nghe thấy có ai đó nói, và rồi nhận ra đó là mình.

Solomon nhắm mắt lại trong một giây, như thể đó lại là một câu trả lời sai -
rồi bước chầm chậm, lưỡng lự tới một chiếc bàn gần tường, cầm một cái
hộp nhựa lên. Anh ta giữ nó trong tay một lúc, như đang suy ngẫm xem có
nên đưa cho tôi hay lẳng ra đống tuyết ngoài cửa sổ; rồi anh ta bắt đầu lục
lọi trong túi. Dù anh ta muốn tìm cái gì thì hẳn nó cũng ở trong cái túi cuối
cùng mà anh ta lục, và, đúng lúc tôi đang nghĩ nhìn thấy chuyện này diễn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.