TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 302

Cánh tay một người đàn ông. Thực ra là một cánh tay và một bả vai, trong
một bộ com lê màu xám đậm. Đang với tới hông cô, trong khi cô nghiêng
đầu lại, sẵn sàng cho một cái hôn. Nụ cười rạng rỡ hơn nữa. Lại nữa, có ai
lo chứ? Chúng ta không phải là người Thanh giáo. Một phụ nữ có thể đi ăn
trưa với một người nào đó, có thể lịch sự, vui mừng khi gặp anh ta - thế
không có nghĩa rằng chúng ta phải gọi cảnh sát vì một thứ chết tiệt gì.

Giờ tay vòng quanh người nhau. Đầu cô ở phía máy ảnh, bởi vậy khuôn
mặt anh ta không rõ, nhưng hẳn nhiên là họ đang ôm nhau. Một cái ôm
đúng kiểu, trọn vẹn. Bởi thế anh ta có lẽ không phải giám đốc nhà băng của
cô. Thế thì sao nào?

Cái này thì gần giống như thế, nhưng họ đã bắt đầu xoay người. Đầu anh ta
đang ngẩng lên khỏi cổ cô.

Giờ họ đang đi về phía chúng tôi, vẫn khoác tay nhau. Không thể nhìn thấy
mặt anh ta, vì có một người đang qua đường, gần với ống kính, làm nhòe
ảnh đi. Nhưng khuôn mặt cô. Mặt cô thì thế nào? Sung sướng tuyệt trần?
Hạnh phúc? Vui vẻ? Đam mê? Hay chỉ là lịch sự. Tấm tiếp theo, và cuối
cùng.

Ồ, xin chào, tôi tự nhủ với chính mình. Anh ta đây.

“Ồ, xin chào,” tôi nói lớn. “Anh ta đây.”

Solomon không quay lại.

Một người đàn ông và một người đàn bà đang đi lại phía chúng tôi, tôi biết
cả hai người. Tôi vừa mới thú nhận yêu người đàn bà, cho dù không chắc
điều đó có phải là sự thực, và từng giây qua tôi càng trở nên không chắc
chắn hơn, trong khi người đàn ông... vâng, đúng.

Ông ta cao lớn. Ông ta đẹp trai, vẻ phong trần. Ông ta mặc áo vest đắt tiền
và cũng đang cười. Cả hai đều đang cười. Đang cười ngoác miệng. Cười rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.