TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 304

Hai mươi

Cuộc sống được tạo nên từ những tiếng khóc, tiếng sụt sịt, và những tiếng

cười, trong đó tiếng sụt sịt nhiều hơn cả.

O. HENRY

Tôi kể cho Solomon tất cả. Tôi phải làm thế.

Bởi vì, anh biết đấy, anh ta là người thông minh, một trong những người
thông minh nhất tôi được biết, và thật ngu ngốc khi cứ cố đâm đầu loạng
choạng mà không sử dụng tới trí thông minh của anh ta. Trước khi thấy
những tấm ảnh đó, tôi vẫn cứ tự mình cô đơn cày cuốc trên thửa ruộng của
mình, nhưng giờ đã đến lúc thú nhận rằng đường cày đã chệch choạc ở góc
ngoặt và đâm vào bờ ruộng.

Tôi kể xong lúc bốn giờ sáng, và trước đó khá lâu Solomon đã mở ba lô lôi
ra đủ các thứ mà các Solomon trên thế giới này dường như không thể thiếu
được. Chúng tôi uống trà nóng, bằng hai chiếc cốc nhựa; mỗi người một
quả cam và một con dao để gọt; và hơn hai lạng kẹo sô cô la sữa Cadbury.

Thế là, trong khi chúng tôi ăn, uống, hút thuốc, và không tán thành việc hút
thuốc, tôi trải ra câu chuyện về Sau Đại học từ đầu cho tới giữa: rằng tôi
không ở nơi của tôi, làm việc của tôi, vì lợi ích của nền dân chủ; tôi không
giữ an toàn cho bất cứ ai trên giường họ vào ban đêm, hoặc làm cho thế
giới này trở thành một nơi tự do hơn, hạnh phúc hơn; tất cả những thứ tôi
làm - tất cả những gì tôi đã làm kể từ khi toàn bộ câu chuyện bắt đầu - là
buôn súng.

Điều đó có nghĩa là Solomon cũng đang buôn súng. Tôi là người buôn
súng, là nhân viên đại diện kinh doanh, và Solomon là tay nào đó ở bộ phận
tiếp thị. Tôi biết anh ta không thích cảm giác đó lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.