TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 306

“Nếu như cô ấy phỉnh phờ hắn ta,” tôi bắt đầu, khoảng lần thứ một trăm,
“thì để làm gì? Ý tôi là, cô ấy hy vọng sẽ nhận được gì từ đó?”

Solomon gật đầu, rồi nhanh chóng xoa mặt, dí cho hai mắt nhắm lại.

“Một sự thú tội sau khi quan hệ?” Anh ta nhăn mặt vì âm thanh những từ
chính mình vừa nói. “Cô ấy thu lại, quay phim hay một kiểu gì đó, rồi gửi
tới Washington Post?”

Tôi không thích điều đó lắm, và anh ta cũng vậy.

“Tôi phải nói rằng giả thuyết đó khá ngớ ngẩn.”

Solomon lại gật đầu. Anh ta vẫn đang đồng tình với tôi dù tôi chả đáng
được đồng tình cho lắm - có lẽ bởi anh ta thấy nhẹ nhõm khi tôi đã không
bị suy sụp hoàn toàn, vì hàng trăm nghìn thứ, và do đó muốn xoa dịu cho
tôi trở lại trạng thái có lý trí và lạc quan.

“Vậy là hắn phỉnh cô ả sao?” Anh ta nói, ngả đầu về một bên, lông mày
nhướng lên, dẫn tôi qua cổng như một con chó chăn cừu lanh lợi.

“Có thể,” tôi nói. “Một tù nhân tự nguyện thì đỡ bị rắc rối hơn là không tự
nguyện. Hoặc có thể hắn bịa ra vài chuyện, nói với cô ấy rằng mọi chuyện
đều đã được thu xếp. Rằng hắn có tai mắt chẳng khác gì tổng thống, những
thứ kiểu thế.”

Nghe cũng không lọt tai lắm.

Còn lại cho chúng tôi là khả năng thứ ba.

Nhưng tại sao một phụ nữ như Sarah Woolf muốn đồng hành với một
người đàn ông như Russell P. Barnes? Tại sao cô có thể đi cùng hắn, cười
với hắn, ôm hắn? Nếu như thực sự đó là những điều cô đã làm, và trong
đầu tôi không nghi ngờ nhiều về chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.