TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 307

Được thôi, hắn đẹp trai. Hắn có dáng thể thao. Hắn thông minh, và ngu
ngốc theo một góc độ nào đó. Hắn có quyền lực. Hắn ăn mặc đẹp. Nhưng
trừ những cái đó ra thì có gì cho cô chứ? Ý tôi là, lạy Chúa, hắn đã đủ già
để trở thành một đại diện thối nát của chính phủ đất nước cô.

Trong khi lê bước về khách sạn, tôi thận trọng đánh giá kỹ càng vẻ quyến
rũ của Russell P. Barnes. Bình minh đang rạng lên trên nhà ga, tuyết đã bắt
đầu nở ra một màu trắng tươi mới, rộn ràng. Nó bám vào ống quần, dính
nghe lạo xạo ở đế giày, còn tuyết đằng trước mặt thì như đang nói “đừng
giẫm lên tôi, xin đừng giẫm... ôi.”

Russell khốn kiếp Barnes.

Tôi về lại khách sạn, vào phòng hết sức khẽ khàng. Tôi mở chốt cửa, lách
vào trong rồi ngay lập tức, dừng lại: ớn lạnh, cái áo khoác đã cởi ra một
nửa. Sau một hành trình đi trong tuyết, chẳng có gì ngoài gió núi Alps thổi
quanh, tôi lại bắt gặp cái mùi vị đặc trưng trong nhà - mùi bia chua từ quán
rượu, mùi dầu giặt trên tấm thảm, mùi clo ở bể tắm dưới tầng hầm, mùi
kem chống nắng tắm biển dường như có khắp mọi nơi - và giờ là cái mùi
mới này. Mùi của thứ gì đó thật sự không thuộc về căn phòng này.

Đáng lẽ cái thứ mùi này không nên có ở đó bởi vì tôi trả tiền cho một
phòng đơn, và các khách sạn Thụy Sĩ có tiếng chặt chẽ về những chuyện
như thế này.

Latifa đang nằm dài ngủ trên giường tôi, tấm chăn cuộn quanh cơ thể khỏa
thân của cô như một tác phẩm của Rubens được phục dựng lại.

“Anh đã ở chỗ chết tiệt nào thế?”

Giờ cô đang ngồi dậy, chăn quấn chặt quanh cằm, trong khi tôi ngồi xuống
cuối giường và tháo giày.

“Đi dạo,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.