TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 305

Solomon lắng nghe, rồi gật đầu, và hỏi những câu đúng, theo đúng thứ tự,
vào đúng thời điểm. Tôi không thể nói liệu anh ta có tin tôi hay không ;
nhưng tôi thì chưa bao giờ có thể tin Solomon, và chắc sẽ không bao giờ có
thể.

Kể xong, tôi ngồi vẩn vơ nghịch những thanh sô cô la, tự hỏi liệu mang sô
cô la Cadbury tới Thụy Sĩ có khác gì mang than tới Newcastle không, và
kết luận rằng có khác. Sô cô la Thụy Sĩ đã xuống cấp tệ hại so với hồi tôi
còn là một thằng nhóc, giờ đây nó chỉ còn thích hợp với các bà cô. Trong
khi đó, sô cô la Cadbury lê bước tiến lên, tốt hơn và rẻ hơn bất cứ thứ sô cô
la nào trên thế giới. Dù sao đó cũng là quan điểm của tôi thôi.

“Đó là một câu chuyện ra trò đấy, ông chủ, nếu như ngài cho phép tôi nói.”
Solomon đang đứng nhìn bức tường. Nếu như có cửa sổ, chắc anh ta đã
nhìn ra phía ngoài, nhưng không có cửa sổ nào.

“Đúng vậy,” tôi tán thành.

Và chúng tôi quay lại với những bức ảnh, nghĩ xem chúng nói lên được
điều gì. Chúng tôi giả sử và giả định, chúng tôi “có lẽ”, và “nếu mà” và
“thế còn”; cuối cùng, khi tuyết đã bắt đầu tập hợp ánh đèn từ đâu đó mà
phản chiếu xuyên qua khe cửa chớp và dưới khe cánh cửa, chúng tôi xác
định rằng cuối cùng mình cũng đã xem xét hết mọi góc độ của vấn đề.

Có ba khả năng.

Có khá nhiều khả năng phụ, hiển nhiên, nhưng vào lúc đó chúng tôi muốn
đương đầu với những cái lớn, bởi vậy chúng tôi quét dọn tất tật các khả
năng phụ vào ba đống lớn. Chúng diễn ra như thế này: hắn đang phỉnh phờ
cô ta; cô ta đang phỉnh phờ hắn; chẳng ai phỉnh phờ ai, đơn giản là họ yêu
nhau - đều là người Mỹ, cùng qua những buổi chiều dài trong một thành
phố lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.