TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 308

“Đi dạo ở đâu?” Latifa cắm cảu, vẫn còn đang nhăn nhó vì giấc ngủ, và
giận tôi vì tôi đang nhìn cô trong bộ dạng như thế.

“Trời tuyết bỏ mẹ thế kia. Anh đi đâu trong tuyết rơi như thế? Anh đã làm
chuyện gì hả?”

Tôi giật cái giày cuối cùng ra rồi chầm chậm quay lại nhìn cô.

“Hôm nay tôi đã bắn một người, Latifa ạ.” Chỉ có điều với cô tôi là Ricky,
thành thử tôi phát âm thành Laddifa. “Tôi bóp cò bắn gục một người.” Tôi
quay ra xa, nhìn xuống sàn, bài thơ của người lính, chán ngán về sự vô
nghĩa của chiến trận.

Tôi cảm thấy tấm chăn lỏng ra ở dưới mình. Một cách nhẹ nhàng. Cô nhìn
tôi một lúc.

“Anh đi cả đêm à?”

Tôi thở dài. “Tôi đi. Tôi ngồi. Tôi nghĩ. Cô biết đấy, cuộc sống một con
người...”

Ricky, theo như chân dung tôi đã vẽ nên, là một người đàn ông gặp chút
vấn đề trong khoản nói chuyện, bởi thế câu trả lời đó cần một lúc mới thoát
ra ngoài được. Chúng tôi để cho cuộc sống của một con người treo lơ lửng
trong không trung một lúc.

“Bao nhiêu người chết, Rick ạ.” Latifa nói. “Cái chếtở khắp mọi nơi. Giết
chóc ở khắp mọi nơi.” Cái chăn lỏng ra thêm chút nữa, và tôi thấy tay cô
nhẹ nhàng đưa về phía thành giường, gần với tay tôi.

Tại sao tôi cứ phải nghe những lời như vậy ở mọi nơi tôi đến? Mọi người
đều làm chuyện đó, thế thì anh sẽ lỗi thời nếu không nhập hội và giúp đỡ
toàn bộ công việc. Tôi đột nhiên muốn tát cô ta, nói với cô ta tôi là ai, tôi
thực sự nghĩ gì, nói rằng việc giết chết Dirk, giết chết bất cứ người nào,
cũng sẽ không làm thay đổi cái gì ngoại trừ cái tự đại chó chết của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.