TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 328

“Thế là anh muốn lần theo sau đường đi của dòng tiền cụ thể nào đó phải
không, Thomas? Hay là những cơ cấu chung chung mà người ta có thể sử
dụng?”

Tuyệt vời.

“Lý tưởng nhất là cả hai, Phil,” tôi nói.

Sau một giờ rưỡi tôi bỏ Philip lại với chiếc máy tính của anh ta và một
danh sách “những người bạn tốt có nợ ân tình”, để đi qua Luân Đôn tới
Whitehall, nơi tôi có một bữa trưa tởm lợm với O’Neal. Dù rằng thức ăn
khá là ngon.

Chúng tôi chuyện vãn một hồi về các loại cải bắp và những đức vua, rồi tôi
thấy mặt O’Neal dần dần chuyển từ màu hồng, sang trắng, sang xanh, khi
tôi tóm tắt lại chuyện đã diễn ra. Khi tôi đưa ra cái mà theo tôi có thể là
đoạn kết khá sinh động cho toàn bộ mọi thứ, mặt ông ta chuyển thành xám.

“Lang,” ông ta rền rĩ, “ông không thể... ý tôi là... tôi không thể nào cứ đứng
nhìn ông...”

“Ông O’Neal,” tôi nói, “tôi không hỏi xin sự cho phép của ông.” Ông ta
thôi không rền rĩ nữa, chỉ ngồi đó, miệng hơi trễ xuống. “Tôi đang nói với
ông điều mà theo tôi là sẽ xảy ra. Vì phép lịch sự.” Tôi thừa nhận rằng
dùng từ đó trong tình huống như thế này thì hơi kỳ quặc. “Tôi muốn ông,
và Solomon, và Bộ của ông, có thể thoát ra khỏi vụ này trước khi quá nhiều
trứng thối được ném lên áo quý vị. Dùng nó, hay không dùng. Tùy các vị.”

“Nhưng...” ông ta lúng túng, “ông không thể... ý tôi là... tôi có thể báo với
cảnh sát về ông.” Tôi nghĩ chính ông ta cũng có thể nhận thấy lời ông ta
nghe yếu ớt thế nào.

“Tất nhiên là ông có thể,” tôi nói. “Nếu ông muốn Bộ của ông bị đóng cửa
trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ, và các văn phòng của nó được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.