TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 329

biến thành nhà bè cho Bộ Nông nghiệp và Thủy sản, thì vâng, báo tôi với
cảnh sát chắc chắn là một cách tuyệt vời để làm điều đó. Thế ông có địa chỉ
chứ?”

Ông ta càng trễ miệng xuống, rồi rùng mình tỉnh lại, đi tới một quyết định,
sau đó bắt đầu nhìn vờ như lén lút nhưng lồ lộ khắp nhà hàng, như một
cách để nói với tất cả các thực khách khác rằng Tôi đang chuẩn bị đưa cho
người này một mẩu giấy quan trọng
.

Tôi nhận địa chỉ đó từ ông ta, tợp vội cốc cà phê, đứng dậy khỏi bàn. Khi
liếc nhìn lại từ chỗ cửa, tôi có cảm giác rõ ràng O’Neal đang tự hỏi làm sao
ông ta có thể sắp xếp đi nghỉ tháng tới cho được.

Địa chỉ đó ở Kentish Town, và hoá ra nó là một trong cụm sáu mươi khu
nhà chung cư thấp tầng, với những tấm gỗ sơn còn mới, những hộp cửa sổ,
và một dãy ga ra với một bên tường trát sỏi. Thang máy vẫn còn hoạt động.

Tôi đứng chờ ở cửa thang máy tầng hai, cố hình dung chuỗi lỗi lầm quan
liêu kinh hoàng nào đã khiến cho chỗ này được chăm sóc tốt như vậy. Ở
hầu hết mọi vùng của Luân Đôn, người ta thu nhặt thùng rác từ các phố
trung lưu rồi đem tới đổ ở các khu chung cư, trước khi đốt cháy một vài
chiếc Fort Cortina trên vỉa hè. Nhưng rõ ràng là ở đây không như thế. Ở
đây có một tòa nhà vẫn đang hoạt động, nơi người ta có thể thực sự sống
với một mức nhân phẩm nào đó, mà không cảm thấy dường như phần còn
lại của xã hội biến mất sau đường chân trời trong một chiếc xe buýt
Butlins. Tôi cảm thấy dường như mình đang viết một lá thư chán ngấy tới
ai đó. Rồi thì xé nó đi và tung những mẩu giấy xuống bãi cỏ phía dưới.

Cửa kính của phòng mười bốn mở ra, một phụ nữ đứng đó.

“Xin chào,” tôi nói. “Tôi tên là Thomas Lang. Tôi tới để gặp ông Rayner.”

Bob Rayner cho cá vàng ăn trong khi tôi nói với ông ta điều tôi muốn. Lần
này, ông ta mang kính và mặc bộ áo len chơi gôn màu vàng, những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.