TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 353

Có lẽ bởi vì thế mà chúng tôi có phần trở nên nóng nảy. Có lẽ bởi thế mà
năm ngày trước đây, Benjamin - vốn ăn nói nhẹ nhàng, thích chơi cờ vua,
và đã từng có ý định trở thành một giáo sĩ Hồi giáo - lại gọi tôi là thằng
khốn nạn chó chết.

Lúc đó chúng tôi đang ngồi xung quanh bàn trong phòng ăn, ăn món thịt
hầm tajine do Cyrus và Latifa nấu, và không ai muốn nói gì. Nhóm Trắng
đã dành cả ngày để dựng mô hình kích thước thật mặt trước của tòa lãnh sự,
chúng tôi đã mệt mỏi, và còn ngửi thấy mùi gỗ.

Cái mô hình giờ đang đứng phía sau chúng tôi, giống như trong tiết mục
kịch câm ở trường, thi thoảng lại có ai đó ngẩng lên khỏi đĩa thức ăn mà
nhìn nó, băn khoăn tự hỏi liệu nó có phải là thật hay không. Hoặc là, đã
nhìn nó rồi, họ có phải nhìn một cái nào khác nữa hay không.

“Mày là một thằng khốn nạn chó chết,” Benjamin nói, nhảy dựng lên và
đứng đó, siết nắm đấm rồi lại mở ra.

Một khoảng im lặng. Cần một lúc để cho mọi người nhận ra rằng anh ta
đang nhìn ai.

“Anh vừa gọi tôi là gì?” Ricky hỏi, thẳng người lên một chút trên ghế - một
tay khó mà nổi giận ngay, nhưng là kẻ thù kinh khủng một khi đã nổi giận.

“Mày nghe thấy rồi đấy,” Benjamin nói.

Trong một thoáng tôi không chắc anh ta sẽ đánh tôi hay sẽ khóc.

Tôi nhìn Francisco, đợi anh ta bảo Benjamin ngồi xuống hoặc đi ra ngoài,
hoặc làm việc gì đó, nhưng Francisco chỉ nhìn lại tôi và tiếp tục nhai.

“Tôi đã làm gì anh thế?” Ricky quay lại phía Benjamin nói.

Nhưng anh ta chỉ tiếp tục đứng đó, nhìn trừng trừng, siết chặt hai nắm đấm,
cho tới khi Hugo đứng lên mà nói món thịt hầm thật là tuyệt. Tất cả mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.