TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 354

người đều biết ơn, đều nói, đúng, món hầm rất tuyệt, lại không quá mặn
nữa. Tất cả mọi người, trừ tôi và Benjamin. Anh ta trừng trừng nhìn tôi, tôi
trừng trừng nhìn lại, và dường như chỉ mình anh ta biết được điều đó có
nghĩa là gì.

Rồi anh ta quay gót đi về phía đại sảnh, và sau một lúc chúng tôi nghe thấy
tiếng cánh cổng sắt kèn kẹt, rồi tiếng động cơ chiếc Land Rover vang lên.

Francisco vẫn đang nhìn tôi.

Năm ngày sau, Benjamin cố gắng cười với tôi một vài lần, và giờ chúng tôi
đã sẵn sàng bắt đầu. Chúng tôi đã phá mô hình, gói ghém hành trang, xóa
bỏ các dấu vết và cầu nguyện. Không khí thực sự khá là phấn khích.

Buổi sáng ngày mai, lúc chín giờ ba mươi lăm, Latifa sẽ đến xin cấp visa ở
tòa đại sứ Mỹ. Lúc chín giờ bốn mươi, Bernhard và tôi sẽ có cuộc hẹn với
ông Roger Buchanan, tham tán thương mại. Lúc chín giờ bốn mươi bảy,
Francisco và Hugo sẽ tới với một xe đẩy đựng bốn thùng nhựa nước
khoáng, hóa đơn ghi tên Sylvie Horvath tại phòng lãnh sự.

Sylvie thực sự đã gọi chở nước đến - nhưng không phải các thùng nước
đựng trong sáu hộp các tông.

Và vào lúc chín giờ năm mươi lăm, dao động thêm một vài giây, Cyrus và
Benjamin sẽ lao chiếc Land Rover vào tường phía Tây của tòa lãnh sự.

“Thế để làm gì?” Solomon hỏi.

“Cái gì để làm gì?” Tôi hỏi lại.

“Cái Land Rover.” Anh ta lấy bút chì ra khỏi miệng mà trỏ xuống bản vẽ.
“Các anh sẽ không thể đi xuyên qua tường như thế được. Đó là tường bê
tông cốt thép dày sáu mươi mốt phân, còn có cả hàng cọc chắn ở đó nữa.
Thậm chí dù các anh có xuyên qua được thì nó cũng làm cho tốc độ giảm
ngay lập tức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.