TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 356

Chúng tôi đang ngồi trong chiếc Peugeot mà Solomon đã thuê, đỗ ở một
chỗ đất cao gần La Squala - một nơi đổ nát, vào thế kỷ mười tám đã từng là
một kho lớn chứa các khẩu pháo chính trông ra bến cảng. Thực là một nơi
đẹp để thưởng ngoạn phong cảnh ở Casablanca, nhưng cả hai chúng tôi đều
không thưởng thức nhiều lắm.

“Giờ điều gì sẽ xảy ra?” Tôi hỏi trong khi châm một điếu thuốc với cái
bảng đồng hồ của Solomon, gọi là bảng đồng hồ là bởi lúc lôi nó ra thì hầu
như tôi đã làm nó bung bét cả cùng với cái bật lửa, và tôi phải mất một lúc
để lắp các thứ lại với nhau. Tôi rít một hơi, cố thổi khói ra khỏi cửa sổ xe,
nhưng không được thành công lắm.

Solomon vẫn đang nhìn xuống những ghi chép của mình.

“Hừm, có lẽ,” tôi nhắc anh ta, “có lẽ sẽ có cả một lữ đoàn cảnh sát Maroc
và CIA núp trong trục thang máy. Và có lẽ, khi chúng tôi bước vào, họ sẽ
thò đầu ra nói các anh đã bị bắt. Và có lẽ, Lưỡi gươm Công lý và tất cả
những ai đã từng dính líu tới nó không lâu sau đó sẽ hiện diện tại một tòa
án cách cái rạp chiếu phim này chừng hai trăm mét. Và có lẽ, tất cả những
chuyện này sẽ xảy ra mà không có ai bị trầy vi tróc vẩy gì.”

Solomon hít một hơi thật sâu, rồi thở ra chầm chậm. Sau đó anh ta bắt đầu
xoa bụng, tôi không thấy anh ta làm vậy cả hàng chục năm rồi. Chứng loét
ruột của Solomon là thứ duy nhất có thể khiến anh ta thôi nghĩ về công
việc.

Anh ta quay lại nhìn tôi.

“Tôi sẽ bị điều về nhà,” anh ta nói.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc. Rồi tôi phá lên cười. Tình cảnh này thật ra
không tức cười, chính xác là thế - tiếng cười chỉ đột nhiên phát ra từ miệng
tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.