TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 358

“Thế nào?” Anh ta nói. “V ì Chúa, Thomas, hãy làm như thế đi.” Anh ta
với tay sang nắm lấy tay tôi. “Toàn bộ chuyện này thật điên rồ. Nếu như
bước vào trong tòa nhà đó, anh sẽ không thể sống sót mà ra ngoài được.
Anh biết điều đó mà.” Tôi chỉ ngồi đó, làm cho anh ta tức điên lên. “Chúa
ơi, anh chính là người đã nói điều đó. Anh cũng là người đã biết tất cả từ
đầu.”

“Ồ, thôi nào, David. Anh cũng đã biết mà.”

Trong khi nói, tôi theo dõi khuôn mặt anh ta. Anh ta đã có một phần trăm
giây cau mày, hoặc há hốc miệng ngạc nhiên, hoặc hỏi rằng anh đang nói
cái gì đó, nhưng anh ta đã không nói. Ngay sau khi cái phần trăm giây đó
qua đi, tôi biết, và anh ta biết rằng tôi biết.

“Bức ảnh chụp Sarah và Barnes cùng nhau,” tôi nói, và mặt Solomon vẫn
ngây ra. “Anh biết ý tôi là gì. Anh đã biết rằng chỉ có một lời giải thích cho
nó.”

Cuối cùng anh ta cụp mắt xuống, nới lỏng bàn tay đang nắm cánh tay tôi.

“Làm thế nào hai người đó lại đến với nhau sau khi những chuyện như thế
xảy ra?” Tôi nói. “Chỉ có một lời giải thích duy nhất. Đó không phải là sau
đó. Mà là trước đó. Bức ảnh được chụp trước khi Alexander Woolf bị bắn.
Anh biết Barnes đang làm gì, và anh biết, hoặc có lẽ đã đoán được Sarah
Woolf đang làm gì. Chỉ là anh đã không nói với tôi.”

Anh ta nhắm hai mắt lại. Nếu như anh ta đang xin tha thứ thì điều đó đã
không được nói to, và không phải là từ tôi.

“Giờ UCLA ở đâu?” Sau một lúc tôi hỏi. Solomon lắc đầu nhè nhẹ.

“Tôi không biết bất cứ một thiết bị nào như thế,” anh ta nói, hai mắt vẫn
nhắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.