TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 357

“Tất nhiên rồi,” cuối cùng tôi nói. “Tất nhiên là anh sẽ được chuyển về nhà.
Hoàn toàn hợp lý.”

“Này, Thomas,” anh ta bắt đầu, và tôi có thể nhìn thấy trên mặt anh ta rằng
anh ta ghét điều đó như thế nào.

“Cảm ơn ông vì đã làm việc tốt, ông Solomon,” tôi nói, bắt chước giọng
của Russell Barnes. “Chúng tôi muốn cảm ơn vì sự chuyên nghiệp, sự gắn
bó và trách nhiệm của ông, chúng tôi sẽ tiếp nhận công việc từ đây, nếu như
ông không cảm thấy phiền. Ồ, như thế thật tuyệt hảo.”

“Thomas, hãy nghe tôi.” Anh ta đã gọi tôi là Thomas hai lần trong ba mươi
giây. “Hãy thoát ra khỏi chuyện này. Hãy từ bỏ, được chứ? “

Tôi cười anh ta, càng làm cho anh ta nói nhanh hơn.

“Tôi có thể đưa anh tới Tangier,” anh ta nói. “Anh sẽ tự tới Ceuta, rồi đi
phà sang Tây Ban Nha. Tôi sẽ gọi cảnh sát địa phương, bảo họ đỗ một xe ở
phía ngoài tòa đại sứ, toàn bộ mọi thứ sẽ đổ bể. Chưa có chuyện gì xảy ra
cả.”

Tôi nhìn vào mắt Solomon, và thấy tất cả những rắc rối ở trong đó. Tôi thấy
anh ta cảm thấy tội lỗi và xấu hổ - tôi thấy một đoạn ruột loét ở trong mắt
anh ta.

Tôi lẳng mẩu thuốc ra khỏi cửa sổ.

“Thật nực cười,” tôi nói. “Đó là điều mà Sarah Woolf đã muốn tôi làm. Cô
ấy đã nói hãy từ bỏ. Đến những bãi biển đầy nắng, xa khỏi những thứ CIA
điên rồ.”

Anh ta không hỏi tôi đã gặp cô khi nào, hoặc tại sao tôi lại không nghe lời
cô nói. Anh ta đang quá bận rộn với vấn đề của chính mình. Vấn đề đó là
tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.