TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 360

“Khác biệt thế nào?” Tôi hỏi.

Solomon ngả đầu về một bên, đang cố nhớ lại tất thảy các chi tiết. Như thể
anh ta bắt buộc phải làm thế.

“Áo khoác đen, quần kẻ sọc đen,” anh ta nói. “Anh bạn đó cho rằng ông ta
nhìn giống như một người bồi bàn khách sạn.”

Và cái vẻ sáng lạn trên nước da. Cái sáng lạn của đồng tiền. Cái sáng lạn
của Murdah.

Đúng, tôi nghĩ. Quần anh tụ hội đã đủ.

Trong khi chúng tôi lái xe quay lại trung tâm thành phố, tôi diễn giải cho
Solomon nghe về điều tôi sắp làm, và điều tôi cần anh ta làm.

Thi thoảng anh ta gật đầu, không thích thú một chút nào, mặc dù hẳn anh ta
phải nhận ra rằng tôi cũng không hứng thú gì lắm.

Khi chúng tôi tới tòa lãnh sự, Solomon lập tức chậm lại, rồi cho chiếc
Peugeot từ từ lượn vòng quanh khu nhà, cho tới khi chúng tôi ngang với
hàng cây có gai. Chúng tôi nhìn lên những cành cao tán trải rộng của nó
một lúc, rồi tôi gật đầu với Solomon, thế là anh ta bước ra mở ngăn hành lý.

Trong đó có hai gói. Một hình chữ nhật, kích thước khoảng bằng một chiếc
hộp để giày, cái kia hình ống, dài gần mét rưỡi. Cả hai đều bọc giấy dầu.
Chẳng có đánh dấu, không có số xê ri, cũng không có hạn sử dụng.

Thấy rằng Solomon không thực sự muốn chạm vào chúng, tôi liền cúi vào
tự lấy những gói đó ra.

Anh ta đóng cửa xe lại và khởi động máy trong khi tôi bước về phía bức
tường tòa đại sứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.