TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 362

Tôi nói đáng ngạc nhiên, bởi vì điều đó ngày nay đã tiệt sạch. Tại mỗi
thành phố, mỗi quốc gia trên thế giới, các nhà ngoại giao sống và làm việc
trong những bất động sản có giá trị nhất và đáng mơ ước nhất có thể tìm
thấy. Lâu đài, cung điện, biệt thự, nhà trăm gian, có công viên cho hươu
dạo, bất cứ thứ gì và bất cứ lúc nào, các nhà ngoại giao hễ bước vào là nói
“được, tôi nghĩ tôi có thể lấy chỗ này.”

Bernhard và tôi chỉnh thẳng cà vạt, kiểm tra lại đồng hồ, và bước lên những
bậc thang dẫn tới cửa chính.

“Tôi có thể làm gì cho hai ông?”

Cái kẻ Gọi-Tôi-Là-Roger Buchanan kia khoảng non năm mươi, đã lên đến
đỉnh cao nhất mà ông ta có thể leo được trong giới ngoại giao Mỹ.
Casablanca là nơi nhậm chức cuối cùng của ông ta, ông ta đã ở đây được ba
năm, và chắc chắn là ông ta thích nó. Những con người tuyệt vời, đất nước
tuyệt vời, thức ăn hơi bị nhiều dầu mỡ, nhưng còn lại thì đúng là xuất sắc.

Dầu mỡ trong thức ăn dường như không làm cho Gọi- Tôi-Là-Roger chậm
chạp đi nhiều lắm, bởi vì hẳn ông ta đẩy tạ ít nhất cũng được một tạ, so với
chiều cao một mét bảy lăm thì như thế quả là cừ.

Bernhard và tôi nhìn nhau, lông mày nhướng lên, như thể ai trong chúng tôi
nói trước cũng không quan trọng.

“Ông Buchanan,” tôi nói nghiêm trang, “như đồng nghiệp của tôi và tôi đã
giải thích trong thư, chúng tôi sản xuất loại găng tay nhà bếp mà chúng tôi
tin là tốt nhất Bắc Phi.”

Bernhard gật đầu, chậm rãi, tuồng như anh ta còn có thể nói thêm là tốt
nhất thế giới, mà thế thì cũng không sao.

“Chúng tôi có trang thiết bị,” tôi tiếp tục, “ở Fez, Rabat, và chúng tôi sẽ
mau chóng mở một nhà máy nữa ở ngay bên ngoài Marrakech. Sản phẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.