TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 363

của chúng tôi rất tốt. Chúng tôi đảm bảo điều đó. Có thể ông đã nghe về nó,
có thể thậm chí ông đã sử dụng nó, nếu như ông thuộc kiểu người ta vẫn
gọi là ‘Đàn ông lớp mới’.”

Tôi cười phá lên như thằng đần, và Bernhard cùng Roger cũng hòa theo.
Đàn ông. Dùng găng tay nhà bếp. Đó là một điều tốt. Bernhard đã vào
chuyện, anh ta ngồi trên ghế ngả người về phía trước, nói với một giọng
Đức đáng kính buồn buồn.

“Quy mô sản xuất của chúng tôi,” anh ta nói, “giờ đây đã đạt đến điểm mà
chúng tôi mong muốn có được giấy phép xuất khẩu vào thị trường Bắc Mỹ.
Và tôi nghĩ điều mà chúng tôi cần từ ngài là một sự giúp đỡ nho nhỏ qua
các cơ cấu để chúng tôi có thể có mặt ở đó.”

Gọi-Tôi-Là-Roger gật đầu, đoạn viết gì đó xuống một miếng giấy. Tôi có
thể thấy lá thư của chúng tôi nằm trên bàn trước mặt ông ta, và nhìn có vẻ
như ông ta đã khoanh một vòng tròn quanh từ “cao su”. Tôi đã toan hỏi ông
ta tại sao, nhưng đó không phải lúc.

“Roger này,” tôi nói và đứng dậy, “trước khi chúng ta thương thảo sâu
hơn.”

Roger ngẩng lên khỏi tờ giấy.

“Xuống đại sảnh, cửa thứ hai bên tay phải.” “Cảm ơn,” tôi nói.

Nhà vệ sinh không có người, và có mùi dứa. Tôi cài cửa, kiểm tra đồng hồ,
rồi trèo lên bệ xí và nhẹ nhàng mở cửa sổ.

Ở bên trái, một vòi phun nước đang phun những vòng cung duyên dáng về
phía một trảng cỏ được chăm sóc kỹ. Một người đàn bà mặc áo in hoa đang
đứng cạnh tường cắn móng tay, trong khi cách đó vài thước một con chó
nhỏ đang ị. Ở góc xa, một người làm vườn mặc quần cộc và áo cộc tay màu
vàng đang quỳ gối chăm sóc mấy bụi cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.