TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 365

Francisco và Hugo, mặc bộ đồ toàn xanh dương gọn ghẽ, cẩn thận đưa xe
đẩy ra khỏi thang máy. Francisco đẩy xe, Hugo đỡ các thùng nước bằng cả
hai tay. Thư giãn đi, tôi muốn nói với anh ta thế, trong khi đợi cho xe đẩy
vượt lên trước mình. Chỉ là nước thôi mà, lạy Chúa. Anh đưa nó đi cứ như
đưa vợ anh tới nhà hộ sinh ấy.

Francisco đi chậm, kiểm tra các con số trên cửa các văn phòng, thật sự là
trông rất đạt, trong khi Hugo cứ quay đầu ngọ nguậy và liên tục liếm môi.

Tôi dừng lại ở một bảng tin mà xem xét. Tôi gỡ xuống ba mảnh giấy, hai
trong số đó là về việc diễn tập phòng cháy, còn một cái là lời mời dự tiệc
thịt nướng tại nhà Bob và Tina trưa Chủ nhật. Tôi đứng đó, đọc cứ như cần
phải đọc mấy thứ này lắm, rồi lại nhìn đồng hồ.

Họ tới chậm.

Chậm bốn mươi lăm giây.

Tôi không thể nào tin được. Sau tất cả những thứ chúng tôi đã nhất trí, đã
tập luyện, đã thề nguyền, đã luyện tập lại, những thằng cha chết giẫm này
lại chậm.

“Vâng?” Một giọng nói cất lên. Năm mươi lăm giây.

Tôi nhìn xuống hành lang thì thấy Francisco và Hugo đã tới khu tiếp khách.
Một người đàn bà ngồi ở bàn đang chằm chằm nhìn họ qua cặp kính cỡ bự.

Sáu mươi lăm giây khốn nạn.

Salem alicoum,” Francisco nói, giọng nhẹ nhàng. “Alicoum Salem,” người
phụ nữ đáp lại.

Bảy mươi.

Hugo đập tay vào nắp mấy cái bình nước, rồi quay lại nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.