TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 366

Tôi bắt đầu bước lên phía trước, được hai bước thì nghe thấy nó.

Nghe thấy và cảm thấy nó. Như một quả bom vậy.

Khi xem cảnh tông xe trên ti vi, anh sẽ nghe thấy một tiếng động được tạo
bởi bộ lồng tiếng, và anh có thể cho rằng đó chính là nó, tiếng ô tô đâm
nhau là như thế. Anh sẽ quên hoặc là, nếu có chút may mắn, anh sẽ không
bao giờ biết có bao nhiêu năng lượng được giải phóng khi nửa tấn kim loại
lao vào nửa tấn kim loại khác. Hoặc vào hông một tòa nhà. Một năng lượng
cực lớn, đủ làm cho thân thể anh rung từ đầu tới chân, thậm chí cho dù anh
đứng cách đó hàng trăm mét.

Còi chiếc Land Rover, bị kẹt do con dao của Cyrus đâm xuống, xiên vào
khoảng không tĩnh lặng như tiếng rên la của một con vật. Và rồi nó nhanh
chóng lắng xuống, bị ngập trong những tiếng mở cửa, tiếng ghế bị đẩy lùi
ra sau, tiếng thân người chèn nhau ở lối ra vào - người nọ nhìn người kia
rồi lại nhìn về phía hành lang.

Rồi tất cả đều cất tiếng, và hầu hết đều nói “Chúa ơi” và nguyền rủa, và
“cái quái gì thế”, và đột nhiên tôi thấy cả chục cái lưng cuống cuồng chạy
ra xa chúng tôi, vấp ngã, nhảy qua, trèo qua nhau để ra cầu thang.

“Theo bà chúng ta có nên xem không?” Francisco nói với người phụ nữ
ngồi ở bàn.

Người đàn bà nhìn anh ta, rồi nheo mắt nhìn về hành lang. “Tôi không thể...
anh biết đấy...” Bà ta nói, và dịch tay về phía chiếc điện thoại. Tôi không
biết bà ta định gọi cho ai.

Francisco và tôi nhìn nhau trong khoảng một phần trăm giây.

“Liệu đó...” tôi bắt đầu, nhìn người đàn bà một cách lo lắng, “liệu đó có
phải là tiếng bom?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.