TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 368

xuống cầu thang chính và ra phố với rất nhiều câu la lối “đi đi nào” và “đi
nào” hoàn toàn không cần thiết.

Benjamin và Latifa gác ở lối ra vào, họ có thể di chuyển nhanh chóng từ
mặt trước của tòa nhà ra mặt sau nếu cần thiết. Dù sao chúng tôi cũng biết
họ sẽ không cần làm điều đó. Ít nhất là trong một lát nữa.

Cảnh sát đã xuất hiện. Đầu tiên là xe con, rồi sau xe jeep, và giờ là xe tải.
Họ tản ra xung quanh trong những chiếc áo bó sát, đang thét lác, dịch
chuyển những chiếc xe, và họ vẫn chưa quyết định xem nên đủng đỉnh
bước ngang con phố hay hối hả băng qua phố đầu cúi thấp để tránh đạn bắn
tỉa. Có thể họ thấy Bernhard ở trên mái nhà nhưng lại chưa biết anh ta là ai,
hoặc anh ta đang làm gì trên đó.

Francisco và tôi đang ở trong văn phòng ông đại sứ.

Chúng tôi có tất cả tám tù nhân ở đây - năm đàn ông và ba phụ nữ, họ bị
trói vào nhau theo cách của Bernhard, dùng rất nhiều còng tay của cảnh sát
- và chúng tôi đã hỏi nếu ngồi xuống tấm thảm Kelim rất ấn tượng này thì
liệu họ có thấy phiền không. Chúng tôi giải thích cho họ rằng nếu bất cứ ai
trong số họ làm tấm thảm bị dịch chuyển thì sẽ có nguy cơ bị Francisco
hoặc tôi bắn chết, với sự trợ giúp của một cặp tiểu liên bán tự động Steyr
AUG mà chúng tôi đã rất khôn ngoan mang theo.

Ngoại lệ duy nhất chúng tôi dành cho ông đại sứ, vì chúng tôi không phải là
súc vật - chúng tôi có ý thức về thứ bậc và nghi lễ, và chúng tôi không
muốn một yếu nhân phải ngồi khoanh chân trên sàn - và dù sao, ông ta
cũng cần phải nói điện thoại nữa.

Benjamin đã làm thủ thuật với hộp đấu điện thoại, và đã cam kết với chúng
tôi rằng bất cứ cuộc gọi nào, tới bất cứ số nào trong tòa nhà này, đều đi qua
phòng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.