TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 370

Wafiq Hassan, Thanh tra Sở Cảnh sát, tự giới thiệu với Francisco, rồi chào
Beamon. Không có gì nhiều để nói về ông ta, ngoại trừ việc ông ta mong
muốn rằng tất cả mọi người sẽ hành động đúng mực, mọi chuyện sẽ được
giải quyết ổn thỏa. Sau đó, Francisco thuật lại rằng ông ta nói tiếng Anh rất
khá, và Beamon kể cách đây hai hôm ông ta đã tới nhà Hassan ăn tối. Hai
người đã nói chuyện với nhau về sự yên tĩnh của Casablanca.

Lúc mười một giờ bốn mươi là cánh báo chí. Xin lỗi đã làm phiền chúng
tôi, tất nhiên rồi, nhưng chúng tôi có gì để tuyên bố? Francisco đánh vần
tên anh ta, hai lần, và nói chúng tôi sẽ đưa bản tuyên bố viết tay tới một đại
diện của CNN, ngay khi họ tới đây.

Lúc mười hai giờ kém năm, chuông điện thoại lại reo lên. Beamon trả lời
điện thoại và bảo rằng mình không thể nói vào lúc này, có lẽ nên gọi lại
ngày mai, hoặc có thể ngày kia. Francisco lấy ống nghe từ tay ông ta và
lắng nghe một chút, rồi phá ra cười vì người khách từ Bắc Carolina tới kia
muốn biết liệu lãnh sự quán có thể đảm bảo có nước uống ở khách sạn
Regency không.

Ngay cả Beamon cũng cười vì chuyện đó.

Hai giờ mười lăm, họ mang đồ ăn tới cho chúng tôi. Thịt cừu hầm rau, cùng
một xoong lớn bột mì nấu với nước thịt. Benjamin ra lấy đồ ăn ở bậc thềm
trước, trong khi Latifa bồn chồn vung vẩy khẩu Uzi ở lối ra vào.

Cyrus tìm ra vài cái đĩa giấy đâu đó, nhưng không có thìa nĩa, bởi thế
chúng tôi cứ ngồi xuống đợi cho thức ăn nguội đoạn thò tay bốc.

Có thể thấy là rất thú vị.

Ba giờ mười, chúng tôi nghe tiếng những chiếc xe tải bắt đầu chuyển động,
và Francisco chạy tới cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.