TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 372

Cô nhìn tôi gật đầu, thế là tôi bảo cô cứ đi giải quyết đi, và đừng có lo lắng
quá thế.

“Mặt trời đang lặn,” Latifa nói, khoảng nửa bao thuốc sau đó.

Tôi nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau, và quả nhiên, mặt trời
lặn, đêm tối đang lên.

“Đúng thế,” tôi nói.

Latifa bắt đầu chỉnh lại mái tóc qua ánh phản chiếu từ tấm kính cửa sổ ở
bàn lễ tân.

“Tôi ra ngoài một lúc đây,” tôi nói.

Cô nhìn quanh, hoảng hốt.

“Gì cơ? Anh điên sao?”

“Tôi chỉ muốn ra xem sao thôi.”

“Xem cái gì?” Latifa nói, và tôi thấy cô đang điên tiết với tôi, cứ như tôi
đang bỏ rơi cô thật. “Bernhard đang ở trên mái nhà, anh ta có thể nhìn rõ
hơn bất cứ ai. Anh muốn ra ngoài vì cái gì?”

Tôi nghiến răng một lúc, và kiểm tra lại đồng hồ lần nữa.

“Cái cây đó làm tôi lo ngại,” tôi nói.

“Anh muốn nhìn cái cây chết giẫm đó à?” Latifa hỏi.

“Mấy cái cành ngả qua tường. Tôi chỉ muốn tới xem sao.”

Cô bước tới bên tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái vòi nước vẫn đang phun.

“Cái cây nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.