TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 371

Hai chúng tôi quan sát các tay lái xe cảnh sát rú ga, để số thấp, lái tiến lái
lui trong những cú cua ăn mười điểm.

“Tại sao họ lại di chuyển?” Francisco hỏi, nheo mắt nhìn vào ống nhòm.

Tôi nhún vai.

“Cảnh sát giao thông à?” Anh ta nhìn tôi giận dữ.

“Mẹ kiếp, tôi không biết,” tôi nói. “Chắc họ làm cái gì đó. Có thể họ cần
tạo ra một chút tiếng động trong khi đào hầm. Chúng ta chẳng thể làm gì
được đâu”

Francisco cắn môi trong một giây, rồi lui về bàn. Anh ta cầm ống nghe lên
quay số ở sảnh. Hẳn Latifa đang trả lời.

“Lat, tư thế sẵn sàng,” Francisco nói. “Nếu nghe thấy gì, nhìn thấy gì, gọi
tôi ngay.”

Anh ta dập ống nghe xuống, có phần quá mạnh.

Anh sẽ không thể nào điềm tĩnh như khi giả vờ được, tôi nghĩ.

Tới bốn giờ chiếc điện thoại đã bắt đầu trở nên rất bận rộn, những người
Maroc và người Mỹ gọi tới cứ năm phút một lần, luôn luôn yêu cầu được
nói chuyện với một người khác chứ không phải người đang trả lời điện
thoại.

Francisco quyết định đã đến lúc hoán đổi giữa chúng tôi, thế nên anh ta gọi
Cyrus và Benjamin tới tầng một, còn tôi xuống cùng với Latifa.

Cô đang đứng ở giữa đại sảnh, mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ và nhảy
từ chân này sang chân kia, lẳng em Uzi từ tay này sang tay nọ.

“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi. “Có muốn đi tiểu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.