TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 369

Bởi thế ông James Beamon, người được chính thức bổ nhiệm làm đại diện
của chính phủ Mỹ ở Casablanca, có quyền lực thứ hai trên đất Maroc chỉ
sau ông đại sứ ở Rabat, giờ đang ngồi ở bàn mình, ngó chằm chằm
Francisco với vẻ đánh giá rất chi bình thản.

Beamon, như chúng tôi đã điều nghiên kỹ càng , là một nhà ngoại giao
chuyên nghiệp. Ông ta không phải là gã bán giày đã nghỉ hưu mà bạn có
thể mong gặp ở chỗ như thế này

- một người đã tài trợ năm mươi triệu đô la cho quỹ vận động tranh cử của
tổng thống , rồi được thưởng lại một cái bàn to và ba trăm bữa trưa miễn
phí một năm. Beamon tuổi gần sáu mươi, cao và vạm vỡ, có một cái đầu rất
nhanh nhạy. Ông ta sẽ xử lý tình huống này rất tốt và theo một cách thông
minh.

Đó chính là điều chúng tôi muốn.

“Thế còn đi vệ sinh thì sao?” Beamon hỏi.

“Lần lượt từng người, cách nhau nửa tiếng,” Francisco nói. “Các vị tự bàn
với nhau, và sẽ đi với một người bọn tôi, các vị sẽ không khóa cửa.”
Francisco lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố. Anh ta đưa ống nhòm
lên mắt.

Tôi nhìn đồng hồ. Mười giờ bốn mốt.

Họ sẽ tới lúc bình minh, tôi tự nhủ. Những kẻ tấn công luôn làm kể từ khi
người ta phát minh ra việc tấn công. Bình minh. Khi chúng tôi đã mệt mỏi,
đói lả, chán nản và sợ hãi.

Họ sẽ tới lúc bình minh, và sẽ tới từ hướng Đông, khi mặt trời mới ló phía
sau họ.

Lúc mười một giờ hai mươi, ngài lãnh sự có cuộc gọi đầu tiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.