TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 373

“Cái cây đó,” tôi nói. “Cái cây có gai đó.”

Năm giờ mười.

Mặt trời đã lặn một nửa.

Latifa đang ngồi ở chân cầu thang chính, cọ cọ ủng vào sàn đá cẩm thạch
và nghịch khẩu Uzi.

Tôi nhìn cô mà nghĩ, hiển nhiên rồi, về lần làm tình của chúng tôi - nhưng
cũng về cả những tiếng cười, những sự thất vọng , và về món mì ống. Đôi
khi Latifa có thể nổi điên.

Cô cũng rối trí và tuyệt vọng theo nhiều cách nhưng cũng rất tuyệt vời.

“Sẽ ổn thôi mà,” tôi nói.

Cô ngẩng đầu lên nhìn lại tôi.

Tôi tự hỏi liệu cô có đang nhớ những điều đó chăng.

“Ai đã nói là không ổn nào?” Cô nói, vuốt vuốt tóc, kéo một món xuống
mặt để che không cho tôi thấy.

Tôi cười to.

“Ricky,” Cyrus nghiêng người qua lan can tầng một gọi.

“Gì?” Tôi hỏi.

“Lên đây. Cisco gọi anh.”

Các con tin lúc này đang ngồi rải ra trên thảm, đầu gục vào lòng , lưng tựa
vào nhau. Kỷ luật đã được nới lỏng đủ làm cho vài người có thể duỗi chân
ra ngoài thảm. Ba bốn người đang hát bài “Dòng sông thiên nga” bằng
giọng nho nhỏ, hơi rụt rè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.