TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 374

“Gì thế?” Tôi nói.

Francisco ra hiệu về phía Beamon, ông này cầm ống nghe chìa cho tôi. Tôi
cau mày phẩy tay, làm như vợ tôi gọi và lẽ ra tôi cần phải ở nhà từ nửa giờ
trước kia. Nhưng Beamon vẫn cứ chìa ống nghe ra.

“Họ biết anh là người Mỹ,” ông ta nói.

Tôi nhún vai kiểu “thế thì sao”.

“Nói với họ đi, Ricky,” Francisco nói. “Sao lại không?”

Bởi thế tôi lại nhún vai, vẻ sưng sỉa, Chúa ơi, lãng phí thời giờ quá, và
thong thả đi lại phía bàn. Beamon trừng trừng nhìn khi tôi cầm lấy ống
nghe.

“Thằng Mỹ khốn kiếp,” ông ta thì thầm.

“Liếm mông tôi đây này,” tôi nói, và đặt ống nghe lên tai.

“Gì thế?” Có một tiếng cạch và một tiếng vo vo, rồi lại một tiếng cạch.

“Lang,” giọng kia cất lên.

Đây rồi, tôi nghĩ.

“Vâng,” Ricky đáp.

“Xin chào!”

Đó là giọng của Russell P. Barnes, thằng khốn của chốn này, và dù phải qua
tiếng nhiễu xì xèo, giọng hắn vẫn đầy vẻ tự mãn.

“Ông muốn cái c... gì?” Ricky hỏi.

“Vẫy tay này, Thomas,” Barnes nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.