TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 376

đầu ra phía sau và nhe răng ra. Rồi hắn quay lại phía đám người của mình
mà nói gì đó, và vài người trong số họ cũng cười phá lên.

“Chắc chắn rồi, Tom. Khi nào ông...”

“Nói thật đấy,” Ricky nói, và Barnes vẫn tiếp tục cười. “Bất kể ông là ai,
ông sẽ không đạt được thứ ông định làm đâu.”

Barnes lắc đầu, thưởng thức màn trình diễn của tôi.

“Có thể ông là người thông minh,” tôi nói, và nhìn hắn gật đầu. “Có thể
ông là người có giáo dục. Thậm chí có thể ông đã tốt nghiệp đại học.”

Nụ cười tắt dần trên gương mặt Barnes. Tuyệt.

“Nhưng việc ông đang cố làm sẽ không tới đâu cả.” Hắn thả ống nhòm
xuống và trừng mắt nhìn. Không phải bởi hắn muốn nhìn tôi, mà là bởi hắn
muốn tôi nhìn thấy hắn. Mặt hắn lạnh như đá. “Hãy tin tôi, thưa ông Sau
Đại Học,” tôi nói.

Hắn đứng im như phỗng, mắt phóng tia laze xẹt qua khoảng cách hai trăm
mét giữa chúng tôi. Rồi tôi nhìn thấy hắn hét cái gì đó, đặt lại ống nghe vào
tai.

“Nghe này, đồ khốn, tôi không quan tâm ông có ra hay không. Và nếu như
ông có ra đi nữa, tôi không quan tâm ông tự đi ra hay là đi ra trong một cái
túi cao su lớn hoặc trong rất nhiều túi cao su nhỏ. Nhưng tôi cảnh cáo ông,
Lang...” Hắn ấn cái điện thoại chặt hơn vào miệng, và tôi nghe thấy cả
tiếng nước bọt từ họng hắn bắn ra. “Đừng có phá bĩnh sự tiến bộ. Có hiểu
không? Ông không được phép cản trở nó.”

“Chắc chắn rồi,” Ricky nói.

“Chắc chắn thế,” Barnes nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.