TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 352

liếc nhìn họ theo cái lối họ không thích, họ có thể sẽ làm anh không thể
ngóc đầu lên được trong suốt cả cuộc đời anh.

Lấy thí dụ, tại cổng mỗi đồn cảnh sát ở Casablanca đều có hai người đứng
gác với hai khẩu súng máy.

Hai người. Súng máy. Tại sao?

Anh có thể đứng đó cả ngày, và anh có thể thấy rõ ràng những người đó
chẳng bắt lấy một tên phạm tội, chẳng dập tắt một cuộc bạo loạn, chẳng đập
tan một cuộc xâm lăng bởi thế lực thù địch nước ngoài nào - thực ra, họ
chẳng làm bất cứ điều gì để cho cuộc sống của một người dân Marốc bình
thường trở nên tốt đẹp hơn.

Tất nhiên, cái người đã quyết định chi tiền cho những người này - cái người
đã ký sắc lệnh rằng đồng phục phải được thiết kế bởi các nhà may thời
trang ở Milan, rằng kính chống nắng của họ phải thuộc loại có dây đeo
quanh đầu - có thể sẽ nói: “Chà, tất nhiên là chúng tôi chẳng hề bị xâm lược
bởi vì chúng tôi có hai người đứng bên ngoài tất cả các đồn cảnh sát với
súng máy và quần áo chật tới hai cỡ”. Và anh sẽ phải cúi đầu rời khỏi văn
phòng, đi giật lùi, bởi vì không có cách gì để có thể đương đầu được với
thứ logic như thế.

Cảnh sát Maroc là biểu tượng của chính quyền đất nước này. Thử tưởng
tượng nhà nước là một gã to lớn trong một quán bar, và quần chúng như
một tay nhỏ thó ở cùng trong quán bar đó. Gã to lớn có hình xăm ở bắp tay,
và gã hỏi tay nhỏ thó: “Mày làm đổ bia của tao phải không?”

Cảnh sát Maroc chính là cái hình xăm đó.

Và với chúng tôi, họ hẳn nhiên là một vấn đề. Quá nhiều sắc quân, quá
nhiều lính trong mỗi sắc quân, quá mạnh trong trang bị vũ khí, quá mức
trong tất cả mọi thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.