TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 351

Đây là một khu nghèo, đầy những người nghèo, nơi thực phẩm tệ hại và
khan hiếm, và nước sạch là câu chuyện để các bậc phụ lão kể cho con cháu
nghe trong những đêm dài mùa đông. Cũng không có nhiều người già đến
thế ở Hay Mohammedia. Nơi đây, tuổi già là tuổi của những người bốn
mươi lăm tuổi, rụng hết cả răng , thanh thản uống thứ trà bạc hà ngọt tới
nhức đầu, đây được coi là một tiêu chí để đạt mức sống trung bình.

Ngôi trường đó là một tòa nhà lớn. Cao hai tầng, quay ba mặt, xây xung
quanh một cái sân xi măng, nơi những đứa trẻ hẳn đã từng chơi đá bóng,
hoặc cầu nguyện, hoặc học những cách quấy rầy người châu Âu; còn bao
quanh phía ngoài là một bức tường năm mét, bị đục thủng bởi một cánh cửa
thép duy nhất dẫn ra sân chơi.

Đó là nơi chúng tôi lên kế hoạch, luyện tập, và nghỉ ngơi. Và có những
cuộc tranh cãi kịch liệt với nhau.

Ban đầu thường là những cái nhỏ nhặt. Những cáu giận bất chợt từ chuyện
hút thuốc, chuyện ai là người uống cốc cà phê cuối cùng, chuyện ai sẽ ngồi
ghế đầu của chiếc Land Rover hôm nay. Nhưng rồi dường như dần dần
chúng trở nên xấu đi.

Đầu tiên tôi bỏ qua những cái đó để tập trung tư tưởng, bởi vì chúng tôi
đang chơi một trò lớn hơn ở đây, lớn hơn nhiều, nhiều hơn so với bất cứ thứ
gì chúng tôi đã từng làm. Nó làm cho Mürren dường như là một miếng
bánh mà không có hạnh nhân.

Hạnh nhân ở Casablanca là cảnh sát, và có lẽ họ có việc phải làm với
những căng thẳng, những hờn dỗi, những cãi cọ.

Bởi vì họ ở khắp mọi nơi. Họ có đủ hàng chục thể loại hình dạng, tầm vóc,
với hàng chục đồng phục khác nhau đại diện cho hàng chục quyền lực và
chức trách khác nhau, và hầu hết đều có chung một sự thực rằng, nếu anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.