TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 379

Hai mươi lăm

Hãy cẩn thận với thứ nầy, bởi nó cực bầy nhầy.

VALERIE SINGLETON

Tôi đã thuyết phục Francisco đừng có vội tuyên bố.

Anh ta muốn nói toạc mọi thứ ra, nhưng tôi bảo rằng thêm vài giờ nữa cũng
chẳng hại gì. Một khi họ đã biết chúng tôi, và có thể gọi tên chúng tôi, thì
câu chuyện sẽ bị lắng xuống một chút. Thậm chí nếu ngay sau đó có pháo
hoa đi nữa, thì điều bí ẩn đã bị mất đi rồi.

Chỉ thêm một vài giờ thôi, tôi nói.

Và thế là chúng tôi chờ xuyên đêm, thay phiên nhau cho từng vị trí.

Trên mái là chỗ ít nhộn nhịp nhất, bởi vì nó lạnh và cô độc, không ai ở đó
lâu hơn một giờ đồng hồ. Còn những chỗ khác, chúng tôi ăn, nói chuyện,
và không nói chuyện, nghĩ về cuộc sống của chúng tôi, về chuyện họ đã
đưa chúng tôi tới chuyện này như thế nào. Liệu chúng tôi là những người
bắt cóc hay là bị bắt cóc.

Đêm đó người ta không chuyển thêm đồ ăn tới cho chúng tôi, nhưng Hugo
tìm thấy vài túi bánh kẹp thịt đông lạnh ở trong căng tin, thế là chúng tôi rải
lên bàn của Beamon cho rã đông và chọc chọc vào mỗi khi không nghĩ ra
được gì khác để làm.

Các con tin ngủ gà ngủ vịt và hầu như lúc nào cũng bị trói tay. Francisco đã
nghĩ đến chuyện tách họ ra và rải mỗi người một chỗ trong tòa nhà, nhưng
rồi cuối cùng anh ta quyết định rằng làm thế sẽ tốn thêm nhiều người gác;
có lẽ anh ta đúng. Francisco đúng trong rất nhiều chuyện. Biết nghe lời
khuyên nữa, điều đó tạo ra một sự thay đổi tốt đẹp. Tôi cho rằng chẳng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.